“Chó má bị dọa tiểu rồi! Chúng ta cũng không phải là bị dọa quá, cậu nhanh nói rõ xem là có chuyện gì!”
Cố Thiệu Dũng bất mãn nói.
Lý Phàm liếc mắt nhìn Kruff, Kruff cười khổ nói: “Chuyện là như vậy, ngọn nguồn chuyện này cũng là vì tôi mà xảy ra.”
Bọn người Cố Thiệu Dũng đều sửng sốt, không phải Lý Phàm dẫn đến chuyện này sao, sao lại liên quan đến Kruff rồi!.
Ngôn Tình Sủng
“Ngài Kruff, anh đang che dấu cho Lý Phàm sao? Đây là chuyện lớn liên quan đến sự phát triển của nhà họ Cố chúng tôi, anh không cảm thấy nên để chúng tôi hỏi rõ ràng sao!”
Kruff nhún nhún vai, mở hai tay ra nói: “Thật sự là bởi vì tôi mà tạo ra phiền phức, ngày hôm qua nếu không phải Ngài Lý trượng nghĩa ra tay, chúng ta bây giờ đã là âm dương cách biệt, tình huống cụ thể mọi người không cần phải hỏi, mọi người chỉ cần dựa theo sắp xếp của Ngài Lý mà làm là được.”
Đối với ngôn từ của Kruff, bọn người Cố Thiệu Dũng chỉ có thể tạm thời nhượng bộ, nghĩ đợi sau khi Kruff rời đi lại nghĩ cách hỏi thăm, nếu không biết rõ xảy ra chuyện gì, Cố Thiệu Dũng thật sự cảm thấy khó có thể an tâm.
“Được rồi, mấy người không còn vấn đề gì nữa, chúng ta bắt đầu hội nghị, nhóm chuyên gia của chúng ta sẽ gọi video cho mọi người, giảng giải những điểm quan trọng cần chú ý trong phương án xây dựng.”
Kruff ra dấu tay, trợ lý bắt đầu kết nối video, tất cả người nhà họ Cố đều tập trung tinh thần vào công việc.
Cùng lúc đó, Tần Kiến Chương ngồi ở trong xe gọi điện thoại cho Mã Đức Phúc, thông báo tình hình vừa rồi cho Mã Đức Phúc.
Sắc mặt Mã Đức Phúc bình tĩnh nghe xong điện thoại, trực tiếp ném điện thoại xuống đấy.
“Luật sư cao cấp chó má! Lại bị một kẻ phế vật chặn một câu không cãi được! Mẹ nó, cái kẻ phế vật này y như con rùa vậy, đúng là lì lợm đao thương bất nhập, dầu muối không vào!”
Tần Kiến Chương thất bại, làm cho kế sách công kích thương mại của Mã Đức Phúc thất bại hoàn toàn, phản kích vừa chuẩn bị xong trực tiếp sụp đổ trong vô hình.
Lão quản gia thu dọn mảnh vỡ điện thoại, khom người nói: “Lão gia, ngày hôm qua sau khi tôi nghe được tin tức, nghe Mã gia nói trên thành phố mới mở một võ quán Thiên Nam, Long quán chủ Thiên Hành nghe nói vô cùng lợi hại, hơn nữa, bối cảnh bất phàm, có lẽ là chúng tá có thể đi mời Long Thiên Hành đến đối phó với Lý Phàm.”
“Long Thiên Hành? Có tư liệu của anh ta không.”
Mã Đức Phúc cau mày nói.
“Tôi đơn giản thu thập một chút tư liệu của anh ta, nghe nói Long Thiên Hành đã bước vào ngưỡng cửa võ đạo, tiến vào cảnh giới Nội Kình, trình độ vô cùng cao, hơn nữa có quan hệ dây mơ rễ má với Long Môn bí ẩn trong truyền thuyết.”
Mã Đức Phúc khinh thường cười một tiếng: “Chó má! Có thể có quan hệ với Long Môn, đâu cần phải đi mở võ quán, cùng lắm cũng chỉ là nhân vật đồ tử đồ tôn không nên thân dưới trướng Long Môn mà thôi, cũng không biết Long Môn trong truyền thuyết có thật hay không.”
Mặc dù Mã Đức Phúc có trình độ cao hơn người bình thường nhiều, nhưng so với trình độ của Long Môn, Mã Đức Phúc vẫn chỉ là một nhân vật kiến hôi tầm thường, căn bản không thể có cơ hội xuất hiện cùng với Long Môn, cho đến nay Mã Đức Phúc đều cho rằng Long Môn chỉ là một truyền thuyết được biên tập.
Sau khi giễu cợt một câu, Mã Đức Phúc sâu kín thở dài, đứng lên nói: “Vậy thì đi gặp một chút đi, hy vọng anh ta thật đúng là có bản lĩnh, chỉ cần có thể báo thù cho con tôi, quan tâm cái khỉ gió gì đến thân phận bối cảnh của anh ta.”
Lão quản gia cuống quít sắp xếp vệ sĩ và lái xe, xe Mã Đức Phúc nhanh chóng chạy thẳng đến võ quán.
Đến cửa võ quán xuống xe, Mã Đức Phúc nhìn võ quán có trang bị cổ điển, chắp tay sau lưng đi vào.
Trước cửa võ quán có hai thanh niên ăn mặc kiểu Trung Quốc gọn gàng đứng, hai người thanh nhiên thấy dáng vẻ Mã Đức Phúc mang theo một đám tùy tùng, cũng có nghi ngại với thân phận của Mã Đức Phúc.
“Khách quý đến võ quán của chúng ta là vì thăm bạn?”
Một người thanh niên chắp tay hỏi.
“Ông chủ nhà chúng tôi muốn gặp Long Thiên Hành.”
Lão quản gia nói.
“Quán chủ của chúng tôi ở tầng hai, xin mời đi theo tôi.”
Thanh niên dẫn đoàn người Mã Đức Phúc lên tầng hai, mang Mã Đức Phúc và lão quản gia đến trước cửa phòng Long Thiên Hành: “Vẫn xin chờ một chút, tôi đi vào thông báo với quán chủ.”
Long Thiên Hành đang ngồi trên bồ đoàn, sau khi người thanh niên vào phòng, nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh Long Thiên Hành nói: “Quán chủ, có người đến bái phỏng, rất đông tùy tùng, nhìn không ra ý đồ.”
Chậm rãi mở mắt ra, Long Thiên Hành xoay xoay cổ, xương cổ phát ra tiếng vang.
“Đưa vào đi.”
“Dạ.”
Người thanh niên bước nhanh ra khỏi phòng, mang Mã Đức Phúc và lão quản gia đi vào.
Sau khi Mã Đức Phúc đi vào bắt đầu dò xét Long Thiên Hành, nhìn thấy mắt Long Thiên Hành có ánh sáng, cơ bắp toàn thân căng phòng, nhìn có vẻ hung hãn, trong lòng có chút ít chờ mong.
“Nghe nói Long quán chủ là cao thủ võ đạo, cho nên muốn đến xem xem bản lĩnh thật sự của Long quán chủ.”
Mã Đức Phúc khẽ cười nói.
“Thật không phải, không thể tùy tiện cho người khác xem được.”
Long Thiên Hành thản nhiên nói.
“Chỉ cần Long quán chủ thật sự có bản lĩnh, có thể giúp tôi giết một người, tiền tuyệt đối không phải là vấn đề.”
Mã Đức Phúc căm hận nói ra.
Long Thiên Hành lập tức hứng thú, vừa cười vừa nói: “Thì ra là thế, trên đời này không có người Long Thiên Hành tôi không giết được, vậy thì cho ông nhìn bản lĩnh thật sự của tôi.”
Trợn mắt nói dối đối với Long Thiên Hành không phải là vấn đề, chỉ cần có thể kiếm được tiền, Long Thiên Hành cho dù nói dối cả đời cũng được.
Đưa tay chỉ vào tảng đá lớn đặt ở góc tường, Long Thiên Hành vừa cười vừa nói: “Hai người có thể xem tính chất của khối đá này, tôi một chưởng có thể đánh nát tảng đá lớn này.”
Mã Đức Phúc và lão quản gia hơi sửng sốt một chút, trong đầu lập tức nhảy ra hình tượng bọn giang hồ bịp bợm, cái gì mà dùng ngực đập đá, kiếm sắt đâm cổ học… đều là thủ đoạn mánh khóe bịp người thường dùng.
Hai người liếc nhau, cùng đi đến bên cạnh đá lớn, nhìn gõ tảng đá, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là một khối đá lớn cứng rắn hoàn chỉnh.
“Một chưởng, đập nát?”
Mã Đức Phúc hỏi lại lần nữa.
Long Thiên Hành gật đầu mỉm cười: “Tuyệt đối là một chưởng đập nát thành bụi, ông cũng có thể cho người của ông vỗ vỗ xem, xem tảng đá có vấn đề gì hay không.”
Mã Đức Phúc nháy nháy mắt với lão quản gia, lão quản gia gọi người vệ sĩ to lớn nhất đến, bảo vệ sĩ quyền đấm cước đá với viên đá thử xem.”
Vệ sĩ vận khí, dồn sức đạp mạnh mấy cái vào tảng đá, sau đó ôm lấy cánh tay hít vào một hơi lạnh nói: “Đây đúng là tảng đá thật, vô cùng cứng.”
Mã Đức Phúc gật gật đầu: “Xem ra đây đúng là một tảng đá cứng, vậy thì phiền Long quán chủ thể hiện một chút.
Long Thiên Hành cũng không ra vẻ, bước đến trước tảng đá lớn, một chưởng nhẹ nhàng đặt lên trên tảng đá.
Tảng đá phát ra tiếng răng rắc giòn vang, nháy mắt xuất hiện đầu những vết rạn rậm rạp, ngay sau đó ầm ầm nổ vang, vỡ vụn thành vô số mảnh.
Mắt bọn người Mã Đức Phúc đều nhìn thẳng, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra.
“Sao thế, công phu của tôi có thể nói là độc bộ thiên hạ, không biết mấy người muốn giết ai? Chỉ cần có thể có địa chỉ chính xác, tôi có thể làm cho hắn ta ngày mai không thấy mặt trời.”
Long Thiên Hành vô cùng khí thế nói ra.
Mã Đức Phúc hoàn toàn tin tưởng Long Thiên Hành là cao nhân rồi, chắp tay nói: “Long quán chủ lợi hại, chúng ta ngồi xuống từ từ nói.”.