Lương Ngọc là nhẫn giả nước Anh Đào, Bát Gia tốn số tiền lớn, mới mời được Lương Ngọc làm vệ sĩ cận thân của mình.
Vừa rồi giống như cái bóng màu xám trong bóng của Bát Gia, là bí pháp trong Nhẫn Thuật Anh Đào, cái bóng màu xám đó vào thời khắc mấu chốt có thể giúp Bát Gia cản một kích trí mạng, tương đương cho Bát Gia nhiều thêm một cái mạng.
Có điều thi triển bí pháp khiến lực lượng của Lương Ngọc cũng bị tiêu hao cực lớn, sắc mặt của cô ta trở nên hơi trắng bệch.
Đi tới trong góc biệt thự ngồi vào một chiếc xe việt dã, Lương Ngọc nghỉ ngơi một lát, lái xe bám theo đội xe của Bát Gia.
Bát Gia ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng tính toán lát nữa tình hình có thể xảy ra.
Dựa theo kế hoạch mà thủ hạ đặt ra, lát nữa đầu tiên chiếm cứ điểm cao của nhà xưởng, sau khi đoạt lấy địa hình có lợi, mới sẽ bảo vệ Bát Gia tiến vào công xưởng bỏ hoang.
…
Trong công xưởng bỏ hoang.
Tần Kế Nghiệp nhìn thời gian, đã hơn nửa tiếng trôi qua rồi.
“Cậu sẽ không để chúng tôi ở đây đợi một ngày chứ, sắp trôi qua một tiếng đồng hồ rồi, bên phía Bát Gia đều không có bất kỳ động tĩnh gì.”
Diệp Trung Thiên cười lạnh rồi nói: “Tên ngốc này chắc chắn đang nằm mơ, cho dù đợi tới 12 giờ đêm, Bát Gia cũng không tới nơi này thì cậu đợi nhận thua đi.”
Lý Phàm nhàn nhạt mỉm cười, lười nhác nói: “Gấp cái gì, nói không chừng giờ ông ta đang chuẩn bị xuất pháp rồi đó, phải có sự kiên nhẫn.”
“Con mẹ nó, thời gian của tôi là rất quý giá, không có thời gian ở đây nói vớ vẩn với cậu, cho cậu thêm nửa tiếng nữa, nếu như nửa tiếng sau không có tin tức Bát Gia ra ngoài thì cậu ngoan ngoãn giao kíp nổ ra.”
Tần Kế Nghiệp lạnh mặt nói.
Ở đây lãng phí thời gian, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy tẻ nhạt, nếu không phải bởi vì kíp nổ ở trong tay Lý Phàm, người ở đây sớm đã giải tán rồi.
Lý Phàm mỉm cười lắc lắc kíp nổ trong tay, làm ra một tư thế sắp đập kíp nổ.
Mí mắt của đám người Diệp Trung Thiên giật điên cuồng, trong nháy mắt đều nín thở, thật sự lo lắng Lý Phàm sẽ xúc động mà đập xuống.
Thấy thần sắc của đám người Diệp Trung Thiên, Lý Phàm mỉm cười nói: “Xem ra các anh cũng rất sợ chết, nếu đã sợ chết thì cố gắng đợi, lão Bát chắc chắn sẽ tới.”
“Tới cái rắm, cậu nếu thật sự có bản lĩnh đó, Bát Gia sớm đã dẫn người tới rồi, thời gian trôi qua càng lâu, khả năng Bát Gia tới càng nhỏ.”
“Tên này đầu óc mơ hồ rồi, căn bản không thể dựa theo logic bình thường để nói chuyện với cậu ta, chưa từng gặp tên ngu ngốc nào như này.”
“Thua thiệt trong tay một phế vật, thật sự là con mẹ nó mất mặt, có điều còn may tên phế vật này không có đầu óc, lát nữa thắng cược, sẽ thu thập tên phế vật ngu ngốc này sau.”
Sát thủ và các lính đánh thuê đều tụ gần với nhau, bởi vì có cùng chung kẻ địch, cho nên bọn họ đều bỏ qua hiềm khích trước đó.
Ngụy Dũng thậm chí ngồi cùng chỗ với Diệp Trung Thiên, vừa hút thuốc vừa nhìn Lý Phàm.
Điện thoại của Lý Phàm rung lên, rút điện thoại ra nghe máy, Tiền Phúc có hơi lo lắng nói: “Thiếu chủ, lão Bát đã dẫn người xuất động rồi, thủ hạ của ông ta hoàn bộ xuất động, có hỏa lực nặng.”
“Biết rồi, ông ta tới là được.”
“Thiếu chủ, tôi đã sắp xếp thủ vệ và thủ hạ chờ lệnh rồi, lát nữa khống chế ở bên ngoài công xưởng bỏ hoang, một khi có tiếng súng, bọn họ sẽ lập tức xông vào bảo vệ cậu.”
Lý Phàm muốn can ngăn Tiền Phúc, nhưng nghĩ tới đây cũng là một phen ý tốt của Tiền Phúc, vì thế mỉm cười nói: “Vậy được, làm theo những gì ông nói.”
Lý Phàm bỏ điện thoại xuống, nhìn sang Tần Kế Nghiệp nói: “Anh thua rồi, qua đây ăn bom cảm ứng đi.”
“Cái gì mà tôi thua rồi, con mẹ nó tôi thuê chỗ nào, Bát Gia đâu? Bát Gia chưa có tới được chưa hả, cậu phát bệnh thần kinh gì thế!”
Tần Kế Nghiệp nổi điên nói.
“Bát Gia chưa tới, cậu sao có thể tính là thắng rồi, thật là phục cái đầu không bình thường này của cậu đấy.”
“Lát nữa cậu ta chắc sẽ không tưởng cậu ta là chúa cứu thế phật tổ Như Lai gì gì đó chứ, người như này nên đưa tới bệnh viện tâm thần.”
“Nếu không phải là đánh không lại cậu ta, tôi đề muốn riềng cậu ta một trận, để cậu ta biết cái gì là tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh.”
Một đám người liên tiếp mắng chửi, đều cảm thấy Lý Phàm là mắc bệnh thần kinh sinh ra chức hoang tưởng, nói đều là những điều linh tinh vớ vẩn.
Lý Phàm lắc đầu, có hơi bất mãn nhìn sang Tần Kế Nghiệp: “Anh có phái người theo dõi chỗ ở của Bát Gia không? Nếu như có phái người thì hỏi thử, không có phái người thì mau chóng phái người ra.”
Tần Kế Nghiệp ngẩn ra, lúc này mới nghĩ tới căn bản không có sắp xếp người theo dõi chỗ ở của Bát Gia, luôn đều là nghĩ Bát Gia sẽ không ra ngoài, vì để tránh bị lính gác tuần tra phát hiện, cho nên không có phái người tiến hành giám sát.
“Hình như là không có phái người đi giám sát, có điều cần thiết phải giám sát sao, Bát Gia chắc chắn sẽ không ra khỏi biệt thự, cậu đừng nằm mơ nữa!”
Lời vừa dứt, tiếng chuông điện thoại của Tần Kế Nghiệp vang lên.
Rút điện thoại ra ấn nghe, sau khi Tần Kế Nghiệp ừm ừ hai tiếng, mắt đã trợn tròn.
“Anh không có nhìn nhầm chứ! Đội xe của Bát Gia thật sự lái qua đây rồi?”
Tần Kế Nghiệp kinh ngạc nói.
Theo tiếng kêu kinh ngạc của Tần Kế Nghiệp phát ra, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt gặp ma để nhìn Lý Phàm.
Bát Gia rời khỏi biệt thự rồi?
Thật sự là vì một cuộc gọi của Lý Phàm?
Nhưng cũng không nghe thấy Lý Phàm nói cái gì, thế nào Bát Gia sẽ ra khỏi hang ổ!
Trong lòng mọi người có vô số câu hỏi nghĩ không hiểu, Tần Kế Nghiệp lại nói hai câu, cẩn thận kêu đối phương tiến hành xác nhận.
Rất nhanh đối phương đưa ra câu trả lời khẳng định, chắc chắn quả thật là Bát Gia đã ra khỏi biệt thự.
Tần Kế Nghiệp cúp máy với thần sắc hoảng hốt, nghĩ thế nào cũng cảm giác cuộc gọi vừa rồi là ảo giác.
“Sao lại tới chứ? Bát Gia không nên như thế, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.”
Đám người Diệp Trung Thiên cũng vô cùng sốc, chỉ nhìn thần sắc của Tần Kế Nghiệp, mọi người đều nhìn ra được Bát Gia là thật sự tới rồi, chứ không phải là nói đùa.
“Tần Kế Nghiệp, Bát Gia thật sự tới rồi sao? Là đến chỗ của chúng ta?”
Diệp Trung Thiên vội vàng hỏi.
“Chắc là tới rồi, thủ hạ của tôi nói dùng kính viễn vọng nhìn thấy Bát Gia ở trên xe, nhưng bọn họ không dám lại gần bám theo, sợ sẽ bị Bát Gia phát hiện.”
Tần Kế Nghiệp mặt mày khổ não nói.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều hoảng loạn, ánh mắt đều loạt nhìn sang Lý Phàm, giống như trên người Lý Phàm có lực lượng thần bí gì đó.
“Tên này tới từ đâu thế, lẽ nào một cuộc gọi thật sự gọi được Bát Gia tới sao? Chắc không phải là trùng hợp chứ.”
“Trùng hợp cũng không có trùng hợp như vậy, nếu không phải là biết cái gì đó, Bát Gia cũng sẽ không tới nhà xưởng bỏ hoang này.”
“Tôi cảm thấy tam quan của ta đã không bình thường rồi, chuyện này là gì đây, căn bản không phải là logic có thể giải thích thông suốt được.”
Mọi người thế nào đều nghĩ không quan hệ logic bên trong, cảm thấy Lý Phàm giống như thiên ngoại phi tiên vậy, đột nhiên khống chế thế cục, lại đột nhiên thay đổi thế cục.”
“Cậu, rốt cuộc là ai? Phế vật trong truyền thuyết không thể có bản lĩnh như này, cũng không thể chỉ với một cuộc gọi thì gọi Bát Gia tới được.” Diệp Trung Thiên lạnh giọng hỏi.
“Tôi chính là tôi.” Lý Phàm khẽ mỉm cười rồi nói..