Thiếu Chủ Bí Mật


Bát Gia chán ngán nằm trên giường bệnh, để tránh Trương Đức Võ nên Bát Gia đã chuẩn bị xong xuôi chuyện giả bệnh đến khi Long Hậu đến Hán Thành.

Trợ lí vội vàng đi vào phòng bệnh, sắc mặt hơi khó coi: “Bát Gia, hình như Trương Đức Võ đã ra tay với Lý Phàm.”
“Gì cơ!”
Bát Gia xoay mình xuống giường, mắt nhìn thẳng trợ lí.

“Sao Trương Đức Võ dám hả! Chẳng lẽ Long Hậu gợi ý sao? Nhưng cũng không đúng, nếu là ý của Long Hậu thì bà ta cũng không cần sắp xếp chuyến đi đến Hán Thành! Rốt cuộc chuyện là sao?”
Tâm trạng của Bát Gia không ổn định, nếu Lý Phàm chết trong tay Trương Đức Võ thì mình chẳng có thuốc giải của Truy Hồn Đan để uống rồi.

Đúng là đáng chết, sao cái tên Trương Đức Võ lại thích gây rối thế không biết! Trong lòng Bát Gia oán trách, thấy mình đáng ra không nên đến Hán Thành.

“Chúng tôi phân tích là chính Trương Đức Võ muốn giết Lý Phàm, bên cạnh ông ta chỉ có bốn thị vệ quỷ, cũng không có nhiều người hơn, hơn nữa cách mà ông ta giết Lý Phàm là dùng thủ đoạn bất ngờ.

Căn cứ người theo dõi Lý Phàm nói thì bọn họ chọc giận Lý Phàm để thi rượu, khiến Lý Phàm uống sáu chai rượu trắng nồng độ cao, chắc lúc này Lý Phàm đã bị ngộ độc rượu.

“Đúng là điên, uống tận sáu chai rượu trắng! Cậu ta muốn chết sao!”
Bát Gia gãi đầu, đi qua đi lại hỏi: “Còn phát hiện gì nữa không, bây giờ cậu ta ở đâu rồi?”
“Cố Họa Y lái xe chở Lý Phàm đến bệnh viện, người chúng ta nhận được tin là hình như bọn họ cho người của bang hội địa phương mai phục Lý Phàm trên đường, hay là Bát Gia ngài gọi điện thoại nhắc nhở Lý Phàm?”
Bát Gia trầm ngâm một lúc rồi lấy điện thoại gọi cho Lý Phàm.


Lý Phàm nghe thấy điện thoại đổ chuông thì thò tay sờ hai ba lần mới lấy điện thoại ra.

“Alô.”
“Thiếu chủ, cậu uống nhiều rượu đúng không?”
“Tiểu Bát à, ông muốn nhân lúc người gặp nguy sao?”
Lý Phàm nhỏ giọng hỏi.

“Tôi nào dám chứ, mạng tôi trong tay cậu mà.

Tôi nghe đồn là Trương Đức Võ cho người chuẩn bị đối phó cậu.”
“Trương Đức Võ là ai?”
Lý Phàm thắc mắc hỏi.

“Trương Đức Võ là cái đồ trai bao của Long Hậu, gần được được Long Hậu cưng lắm, ôi, chuyện này tạm thời không cần nói.

Người của tôi nhận được tin là ông ta tìm bang hội địa phương phục kích cậu, cụ thể bố trí thế nào thì người của tôi chưa thăm hỏi được.

Tôi sẽ cho người đi tiếp ứng cậu, trên đường cậu phải cận thận vào đó!”
Bát Gia vội vàng nói, nói một đoạn dài mà chẳng hề dừng lại thở.

“Tôi biết rồi.”
Lý Phàm nói xong thì cúp điện thoại, nhắm mắt lại rồi nhíu mày.

Trong người cảm thấy không có sức lực nào, Lý Phàm chắc chắn cơ thể xảy ra vấn đề rồi, ban nãy uống rượu rồi lại uống trà, chắc là vì trà nên đã khiến rượu gây ảnh hưởng đến cơ thể.

“Họa Y, lái xe chậm chút rồi đỗ bên lề.”
“Sao thế? Anh phải đến bệnh viện ngay mới được.”
“Tôi không bị ngộ độc rượu, mà vì trong người nhiều rượu quá, lát nữa là tốt rồi, em dừng xe bên đường trước, tôi muốn gọi điện thoại.”
Cố Họa Y lái xe dừng lại bên lề, Lý Phàm cầm điện thoại gọi cho Sở Trung Thiên.

“Anh Lý có gì căn dặn ạ?”
Giọng nói cung kính của Sở Trung Thiên vang lên.

“Tôi đang ở giữa đường Tân Giang, chắc là có người mua bang hội ở đây ra tay với tôi.”
“Gì cơ? Tôi lập tức dẫn người đến đó, cũng sẽ cho người đi hỏi thăm ai bị đui thế kia, anh Lý anh mau gửi định vị cho tôi.”
“Được.”
Lý Phàm nhanh chóng gửi định vị cho Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên dẫn theo thuộc hạ chạy đến vị trí của Lý Phàm, đồng thời liên tục gọi điện thoại hỏi tình hình người bên dưới, xem xem là ai gọi người đi đối phó Lý Phàm.


...!
Trong phòng làm việc ở lầu hai của Hải sản Ngự Cảng.

Nhìn Cố Họa Y dừng xe ở ven đường trên màn hình, khóe mắt Trương Đức Võ giật giật.

“Chuyện gì đây?”
Thị vệ quỷ mặc đồ đen ở bên cạnh cũng mơ hồ, chuyện này đúng là chưa tính đến, chẳng thể ngờ Cố Họa Y lại dừng xe bên lề, lúc này đáng ra nên nhanh chóng đi bệnh viện mới đúng.

“Chúng tôi cũng không tính trước tình huống này.”
Thị vệ quỷ cúi đầu nói.

“Chết tiệt! Xe tải cách chỗ bọn họ dừng lại xa không? Bảo bọn họ tông luôn đi! Đội đặc cần điều lúc trước đâu rồi? Phải đi theo luôn cho tôi! Nếu còn xảy ra chuyện bất ngờ nữa thì bảo đội đặc cần đi giết bọn họ!”
“Dạ, nhưng nếu đội đặc cần ra tay thì có khi chuyện sẽ bị lộ.”
Trương Đức Võ đỏ cả mắt, bất chấp cả chuyện bị lộ, chỉ cần giết Lý Phàm thì có lộ cũng không quan trọng nữa!
“Không sao! Tôi không muốn thấy chuyện bất ngờ nữa, chỉ cần giết Lý Phàm thì Lý Phàm đều do Lý Phàm định đoạt! Tôi là ba của đứa bé trong bụng Long Hậu, bà ấy sẽ không làm gì tôi!”
Thị vệ quỷ không khuyên can mà đi làm theo căn dặn của Trương Đức Võ.

“Alo, tình hình có biến, đối phương dừng xe giữa đường Tân Giang, mấy cậu lái xe tông vào luôn đi, tông đến chết.”
Thị vệ quỷ cầm điện thaoij nói.

Người đàn ông mặt mũi dữ tợn, đứng bên xe tải lạnh giọng nói: “Vậy được, vẫn là chiếc xe nói ban nãy chứ?”
“Ừ.”
“Ok, anh cứ chờ đi, chắc chắn tông chết không để người sống đâu.”
Người đàn ông bặm trợn tắt máy, nói với hai người đàn ông cách đó không xa: “Chuẩn bị hành động, kim chủ nói đối phương dừng xe giữa đường Tân Giang, bảo chúng ta đi tông.”
“Được đấy, xe tải tông ô tô, thế thì y chang chơi đùa rồi.


Tôi đã bảo cứ chờ sẵn trước cửa khách sạn, chờ họ đi ra thì tông luôn là xong chuyện, thế mà cứ bảo chúng ta chờ ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này.”
“Đừng cằn nhằn nữa, mau lái xe qua đó đi, khi đi dường nhớ sáng mắt vào, nếu xe mục tiêu đang lái tiếp, thấy thì tông luôn.”
Người đàn ông bặm trợn cẩn thận dặn đi dặn lại.

“Yên tâm đi, đây có phải lần đầu làm đâu, tổ thổ phỉ lái xe ba người chúng ta làm mấy chuyện như này cũng hơn trăm lần rồi, chưa có lần nào thất bại.”
“Cẩn thận mới tốt, nếu hỏng chuyện này thì có khi kim chủ ăn thịt chúng ta luôn đấy.”
Ba người nói xong thì mỗi người lên một chiếc xe tải, xe tải khởi động, lái đi đến đường Tân Giang.

Ven đường cách đó không xa là hai chiếc xe kinh doanh, trong mỗi một chiếc đều có sáu nhân viên võ trang đầy đủ thuộc đội đặc cần của Long Môn ngồi kín xe,
Thực lực của đội đặc cần Long Môn thì kém hơn hộ vệ Long Môn một chút, bình thường khi làm nhiệm vụ thì đều điều động đặc cần Long Môn, thực lực có thể sánh bằng lính đánh thuê hàng đầu, cũng chính là lực lượng chiến đấu bên ngoài chủ yếu của Long Môn.

Một đội đặc cần Long Môn này là một đội Trương Đức Võ gắng hết sức mới âm thầm điều động được, có thực lực trên trung bình trong đặc cần Long Môn, được coi có sức chiến đầu không tầm thường.

“Nhận được mệnh lệnh chuẩn bị chiến đấu, cũng xem xem tài liệu về xe mục tiêu và người, yêu cầu là giết hết, chỉ cần không còn sống là được.”
Tiểu đội trưởng lạnh lùng nói.

Răng rắc răng rắc.

Một loạt tiếng súng nạp đạp vang lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận