Thiếu Chủ Bí Mật


Qủy Nhất che mũi, trong lòng cảm thấy rất uất ức.

Vốn tưởng rằng có thể dễ dàng xử gọn Lý Phàm, nhưng giờ gã mới phát hiện một sự thật, là bản thân gã bị anh xử đẹp gọn gàng.

Lý Phàm đấm gã không hề do dự, sau đó tiếp tục vung tay, đấm gã tơi bời hoa lá.

“Chuyện mời rượu là do mày giở trò phải không! Nếu không phải tao nhanh tay đổi rượu thì đã dính bẫy của mày rồi!”
“Xe chở đất cũng do mày sắp xếp phải không? Mẹ nó muốn chơi trò liên hoàn đoạt mệnh với tao phải không! Mẹ nó đúng là ngứa đòn!”
“Tiểu đội đặc cần là do chủ nhân mày sắp xếp phải không? Chủ nhân mày là thằng nào của Long Môn, nói ra tao đi giết nó!”
Lý Phàm vừa gào vừa đấm Qủy Nhất rất dã man.

Qủy Nhất hoàn toàn không có sức chống trả, nhanh chóng bị anh đấm thành một bãi bùn nát.

Xương nửa người trên của gã đều bị anh đấm nát, gã mềm oặt ngã xuống đất, miệng không ngừng trào ra máu.

“Mày, mày nhất định sẽ gặp báo ứng.

Bọn họ sẽ trả thù cho tao!”
Qủy Nhất trừng mắt nhìn Lý Phàm giống như muốn dùng ánh mắt giết chết anh.

“Mày còn không chịu khai ra kẻ đứng sau sai khiến? Vậy đừng trách tao không cho mày cơ hội.”
Lý Phàm từ từ giơ chân lên, chuẩn bị đạp một cước giết chết Qủy Nhất.

Qủy Nhất nhắm mắt lại, không nói lời nào, dáng vẻ thấy chết không sờn.

Lý Phàm cười lạnh, nhấc chân đạp mạnh xuống.

“Phụt…”
Qủy Nhất phun mạnh một ngụm máu tươi, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm, sự sống dần dần trôi đi.

….

Bát Gia ngồi trong phòng bệnh hút thuốc, vẻ mặt hơi nôn nóng thấp thỏm.

“Bên cậu chủ thế nào rồi?”
“Theo tin mới nhất, Trương Đức Võ bày trò gì đều thất bại hết, cậu chủ còn tiêu diệt một tiểu đội đặc cần.”
Bát Gia sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ cười khổ.

Tiểu đội đặc cần bị Lý Phàm tiêu diệt là chuyện bình thường, nghĩ lại đám vệ sĩ ông ta dẫn theo, chẳng phải cũng bị anh xử lý rất nhẹ nhàng sao, thậm chí cả Lương Ngọc cũng…suýt bị Lý Phàm giết chết.

Nghĩ đến Lương Ngọc còn đang bị thương nặng, Bát Gia lại cảm thấy đau lòng.

Anh ta là một trong những con bài chưa lật quan trọng nhất của ông ta, vậy mà lại thành ra thế này.

“Bên Trương Đức Võ hẳn là tuyệt vọng rồi nhỉ?”
Bát Gia nhẹ giọng hỏi, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu đổi lại là ông ta đứng ở vị trí của Trương Đức Võ, ông ta sẽ làm như thế nào?
Bát Gia nghĩ, nếu đổi lại là ông ta, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, không từ bỏ mục tiêu, tiếp tục sai người đối phó Lý Phàm.

Hẳn là Trương Đức Võ cũng nghĩ như vậy.

“Trương Đức Võ dẫn theo đám người gã ngầm mời tới đi tìm cậu chủ rồi, chắc là muốn liều mạng.”
Trợ lý của ông ta cung kính trả lời.

“Làm người phải biết nhận mệnh, không nhận mệnh chỉ có đường chết.”
Bát Gia lắc đầu cảm thán, sau đó lại nhăn chặt mày.

Trương Đức Võ đi liều mạng với Lý Phàm, nếu Lý Phàm tức giận giết chết gã, vậy chẳng phải chuyện lớn sao?
Nếu Trương Đức Võ chết, Long Hậu nhất định sẽ nổi điên.

Đến lúc đó mâu thuẫn giữa Long Hậu và Lý Phàm sẽ trở nên không thể hòa giải, vậy thì ông ta phải chọn phe thế nào đây?
Nếu chọn phe Long Hậu, thì độc Truy Hồn Đan phải làm sao?
Mà nếu chọn phe Lý Phàm, không cần nghĩ cũng biết sẽ chết không thể nghi ngờ.

Bát Gia ngây người suy nghĩ, đây là vấn đề liên quan đến tính mạng.

Nghĩ đến đau đầu ông ta cũng không nghĩ ra cách nào vẹn cả đôi đường.

Chỉ là ông ta cảm thấy Trương Đức Võ không thể chết được, nếu gã chết, ông ta cũng chỉ có đường chết.

“Chuẩn bị xe! Dẫn theo tất cả mọi người, mau tới gặp cậu chủ!”
Bát Gia đứng dậy gầm lên.

“Hả? Nhưng nếu ông chủ qua đó, nhất định sẽ gặp phải Trương Đức Võ.”
Trợ lý ông ta nhắc nhở.

“Tao không lo được nhiều như vậy.

Nhất định không thể để cậu chủ giết chết gã.

Nếu gã chết, kiểu gì tao cũng chết!”
Trợ lý không dám nói thêm gì, cuống quýt ra ngoài lo liệu.

Không lâu sau đó Bát Gia đã lên xe, đoàn xe dài từ từ chuyển bánh rồi nhanh chóng phóng đi trên đường Tân Giang.

“Nhanh lên nhanh lên, mẹ nó nhanh nữa lên cho tao! Nếu làm lỡ chuyện này, tất cả bọn mày đều phải chết!”
Bát Gia buồn bực gầm lên.

Trợ lý cầm điện đàm truyền lệnh xuống, đoàn xe đột ngột tăng tốc, bắt đầu phóng vùn vụt trên đường.

Bát Gia day trán, do dự một lát rồi lấy điện thoại ra, gọi cho Trương Đức Võ.

Trương Đức Võ thấy điện thoại reo, lấy ra nhìn thì thấy là Bát Gia gọi, do dự một lúc rồi vẫn không nghe.

Cho đến khi điện thoại tự động ngắt, Trương Đức Võ không hề nhấn nghe.

“Tên khốn đáng chết này!”
Bát Gia chửi một câu sau đó tiếp tục gọi.

Điện thoại của Trương Đức Võ lại vang lên lần nữa, gã đang bực tức, hung hăng nhấn nghe, không nhịn được hét lên: “Mày làm gì thế!”
“Trương Đức Võ, tao khuyên mày nên dẫn người trở về.

Hán Thành không phải nơi mày có thể giễu võ giương oai.”
Bát Gia lạnh lùng nói.

“Hừ!”
Trương Đức Võ hừ lạnh, không hài lòng nói: “Mày làm chó cho Lý Phàm rồi? Làm sao, muốn cắn tao thay nó à?”
“Thằng khốn mày ăn nói với tao kiểu gì vậy hả! Đừng tưởng có Long Hậu chiều mày là mày có thể muốn làm gì thì làm! Long Hậu còn chưa nói muốn giết Lý Phàm đâu! Mày muốn đâm đầu chết trước phải không!”
Bát Gia tức giận gầm lên!
Trương Đức Võ im lặng không nói.

Lần này gã vốn định ngấm ngầm xử lý Lý Phàm, ai ngờ đâu giở trò gì cũng không giết được anh.

Nay chuyện mỗi lúc một gay go, nếu tiếp tục khăng khăng làm theo ý gã thì e rằng khó mà thu dọn cục diện.

“Một thằng liếm chân Long Hậu như mày thì biết gì! Mày có biết vì sao Long Hậu không giết Lý Phàm không? Trong tay nó có một món đồ, hơn nữa ngày nào Long Quân còn chưa chết thì ngày đó Long Hậu chưa thể giết nó! Nếu bây giờ mày giết nó, kẻ đầu tiên Long Hậu giết chính là mày!”
Bát Gia nói nửa thật nửa đùa, đoán rằng Trương Đức Võ đã dao động.

Dù sao gã chỉ là một thằng trai bao, không biết rất nhiều chuyện cơ mật trong nội bộ Long Môn, chuyện thừa kế lại càng không hiểu.

Trương Đức Võ ngây người một lát, sau đó ngẫm nghĩ lời Bát Gia nói, cảm thấy có lẽ ông ta nói thật, bằng không thì Long Hậu cũng không để Lý Phàm sống lâu như vậy.

“Nó, nó có thứ gì?”
Trương Đức Võ tò mò hỏi.

“Mày về hỏi Long Hậu đi, hỏi tao vô dụng thôi, mẹ nó tao cũng không biết.

Nhưng chuyện này liên quan đến việc thừa kế, đây không phải chuyện mày có thể can thiệp.

Mày mà biết điều thì nên trở về hầu hạ Long Hậu cho tốt, tao có thể coi như không biết chuyện xảy ra ngày hôm nay.”
Bát Gia thấy đã lay động được Trương Đức Võ, giọng điệu càng thêm liều lĩnh, muốn mượn khí thế này áp đảo gã.

Trương Đức Võ cân nhắc trong chốc lát, nhắm mắt lại nói: “Để tao suy nghĩ đã, lát lại nói.”
“Mày còn muốn nghĩ cái rắm! Còn nghĩ nữa là mày tiêu đời đấy.

Tao đang cứu mạng mày, người mày sai đi đều chết cả rồi.

Mày tưởng Lý Phàm là thằng vô dụng cái gì cũng không biết à, đám cấp dưới rác rưởi của mày vốn không phải đối thủ của nó.”
Trương Đức Võ nhăn mày, nói với thị vệ qủy bên cạnh: “Có tin tức gì của Qủy Nhất không?”
“Tôi cảm nhận được cậu ta đã chết.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui