“Ôi, Hàm Hàm của chúng ta vừa ý ai rồi sao?”
Cố Họa Y trêu ghẹo.
Từ Hàm che trán, bất đắc dĩ nói: “Trong nhà giới thiệu cho mình một người, là phú nhị đại, mình không hiểu được anh ấy nên mới tìm cậu tham mưu.”
“Phú nhị đại à.”
Cố Họa Y trầm ngâm.
Đối với mấy người phú nhị đại, Cố Họa Y không quá thích, những người này ngoài mặt đều giả vờ giả vịt, bản lĩnh thực sự thì không có, toàn là người cầm tiền cha mẹ đi làm loạn.
Từ Hàm biết Cố Họa Y không thích phú nhị đại, nếu không lúc trước nhiều phú nhị đại theo đuổi như vậy sao cô không chọn mà lại ở bên Lý Phàm chứ.
Nhìn thoáng Lý Phàm, Từ Hàm cảm thấy Lý Phàm đúng là may mắn, vậy mà lại có thể lọt vào mắt Cố Họa Y, một tiểu tử nghèo nàn không có gì vậy mà lại cưới được quý cô.
“Đúng vậy, lúc trước mình cũng tiếp xúc qua không ít phú nhị đại, nhưng cũng không qua lại với bọn họ quá nhiều, mặc dù mình cũng muốn gả cho phú nhị đại để sống một cuộc sống vo lo vô nghĩ nhưng dù sao cũng phải là người có nhân cách tốt.”
Cố Họa Y gật gật đầu, rất tán thành với câu nói này của Từ Hàm, nếu tìm đúng phú nhị đại tính tình không ra gì thì đúng là nhảy vào hố lửa.
“Phải tìm người có nhân cách tốt, nhưng mình cũng chưa gặp qua người cậu kể, cũng không có cách nào giúp cậu được, ít nhất phải gặp mặt mới có thể nói được.”
Cố Họa Y nói hơi khó khăn.
Hiến kế bừa cho bạn thân là chuyện Cố Họa Y không muốn làm, hơn nữa vất vả lắm Từ Hàm mới vừa mắt một người, cũng không thể nói bừa dăm ba câu phá hỏng duyên phận của bạn được.
Lý Phàm cầm pad chọn món, quay đầu hỏi: “Họa Y, em muốn uống gì? Latte hay capuchino, hay cà phê xay?”
“Cà phê xay đi, mặc dù cà phê xay chỗ này có hơi đắt nhưng hương vị cực tốt, em mời khách.”
Từ Hàm đoạt lấy pad trong tay Lý Phàm, bắt đầu nhanh chóng chọn món.
“Họa Y uống cà phê xay, Lý Phàm anh uống gì? Tôi sợ anh không uống quen cà phê, tôi cảm thấy anh uống nước trái cây là tốt nhất, hương vị cà phê đen không hợp với anh.”
Từ Hàm hơi khinh bỉ Lý Phàm.
Cố Họa Y vỗ nhẹ mu bàn tay Lý Phàm, dùng ánh mắt ra hiệu anh không nên tức giận, sau đó cười nói: “Lý Phàm cũng uống cà phê xay.”
“Hứ, cậu xác định chồng cậu quen uống sao? Chỗ này còn nhiều loại cà phê khác có thể chọn, không bằng uống Blue Mountainn đi?”
Từ Hàm tự mình nói, không chờ Cố Họa Y đồng ý đã hoàn thành chọn món.
“Ba ly cà phê Blue Mountainn, Lý Phàm à, mùi vị cà phê xay người thường có thể không quen, mong anh lát nữa đừng phun cà phê ra ngoài, vậy thì quá mất mặt rồi.
Từ Hàm liếc mắt nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm cười nhạt, không tiếp Từ Hàm, không cần chấp chặt với người như thế.
Cố Họa Y không muốn Lý Phàm xấu hổ, đổi chủ đề nói: “Nếu không cậu gọi phú nhị đại kia ra đây đi, mọi người cùng nói chuyện, chúng mình cũng có thể quan sát anh ta giúp cậu.”
“Mình cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ gọi anh ấy ra đây hơi vội, ngày mai ở tửu trang có yến tiệc, anh ấy mời mình đi cùng, mình nghĩ hai người cũng cùng đi đi, ở yến tiệc mọi người nói chuyện tâm sự có lẽ càng dễ lộ ra tính cách thật của anh ấy hơn.”
Từ Hàm cuối cùng cũng nói ra mục đích, thấy Cố Họa Y hơi do dự, Từ Hàm lấy vé mời yến tiệc ra nhét vào tay Cố Họa Y.
“Họa Y cậu đừng do dự nữa, mình biết cậu không thích yến tiệc của mấy phú nhị đại kia nhưng mình cũng không còn cách nào nữa, hạnh phúc sau này của mình còn phụ thuộc vào cậu đó, cậu giúp đỡ mình qua ải này đi.”
Từ Hàm lôi kéo tay Cố Họa Y nũng nịu, Cố Họa Y không còn cách khác nói: “Được rồi được rồi, mình đi là được chứ gì, nhưng yến tiệc ở tửu trang nghe có vẻ không đứng đắn lắm, chắc hẳn những phú nhị đại kia tìm không ít mỹ nữ tham gia.”
“Chuyện này là chuyện thường xảy ra nha, người có tiền thường như vậy, chỉ mong anh ấy đừng quá đáng quá, nếu không gả vào nhà đó chắc chắn gánh chịu nặng.”
Từ Hàm u oán nói.
Nhân viên phục vụ bê ba ly cà phê Blue Mountainn đến, nét u oán trên mặt Từ Hàm lập tức biến mất.
“Đến, Họa Y cậu thử cà phê xay của chỗ này đi, đúng là không tệ.”
Nhân viên phục vụ tuấn tú nhìn Từ Hàm và Cố Họa Y, thấy hai người dung mạo xinh đẹp, lập tức nổi lên tâm tư bắt chuyện.
Bắt chuyện với những khách hàng xinh đẹp đã thành chuyện thường ngày của vị nhân viên phục vụ điển trai này, dựa vào khuôn mặt đẹp trai, hắn đã lôi kéo được không ít nữ khách hàng.
“Vị cô này thật hiểu biết, đây là những hạt cà phê Blue Mountainn do tôi mới rang và xay, hương vị rất đặc biệt, hai tiểu thư có thể nhắm mắt hít sâu một hơn và cảm nhận hương thơm của cà phê, vị sô cô la đen đậm đà quyện cùng hương trái cây, cô có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở của rừng mưa nhiệt đới.”
Từ Hàm nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, giống như đang dựa vào miêu tả của nhân viên phục vụ để cảm nhận.
Cố Họa Y vuốt trán, không biết có nên làm gián đoạn động tác của Từ Hàm không, lúc cô ta đưa ly cà phê lên hít thật không đẹp mắt chút nào.
Nhân viên phục vụ đẹp trai thấy Cố Họa Y không làm theo, hơi không vui nói: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, sao cô không cảm thụ một chút? Uống cà phê xay phải có nghi thức cảm nhận, ngửi hương thơm là khúc dạo đầu quan trọng.”
“Khụ khụ.”
Lý Phàm ho khan một tiếng, thành công thu hút ánh mắt của nhân viên phục vụ đẹp trai, ánh mắt anh ta không kiên nhẫn nhìn Lý Phàm.
“Cậu nói đây là hạt cà phê mới được rang và mới xay?”
Lý Phàm cười hỏi.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
“Cậu có thể nói cho tôi một chút về mức độ rang hạt mà cậu làm không?”
Nhân viên phục vụ điển trai sửng sốt, hắn mẹ nó chỉ là một nhân viên phục vụ, sao có thể biết về quá trình rang hạt được, nghe được câu hỏi của Lý Phàm không biết nói gì.
“Chuyện này, chuyện này, lúc rang cà phê nên rang lửa nhỏ, anh hỏi chuyện này để làm gì, tôi đang nói đến cảm giác tận hưởng uống cà phê.”
Nhân viên điển trai bất mãn nhìn Lý Phàm.
“Lý Phàm, anh ở chỗ này làm loạn gì chứ, Họa Y cậu quản chồng mình đi, dẫn anh ta đi ra ngoài cậu không thấy mất mặt à?”
Từ Hàm lạnh giọng nói.
“Hàm Hàm, cậu nghe Lý Phàm nói hết đã.”
Cố Họa Y khuyên giải.
Ánh mắt Từ Hàm hung hăng nhìn Lý Phàm: “Được, để xem anh ta có nói được gì.”
“Trước tiên, tôi rất nghi ngờ mức độ chuyên nghiệp của anh ta, nếu như anh ta thực sự là một chuyên gia cà phê sẽ không nói sai cách rang cà phê, chỉ cần nhìn qua màu đậm của ly cà phê này biết, đây là pha từ cà phê rang kĩ mà ra.”.