Không cần suy nghĩ quá nhiều, Trần Hiểu Đồng cũng đã đưa ra phán đoán, mặc kệ là vì lợi ích hay là vì hạnh phúc tương lai, Trần Hiểu Đồng cảm thấy đặt cược vào Lý Phàm còn đáng tin hơn đặt cược vào Long Hậu.
Lý Phàm cảm nhận được xúc cảm mất hồn sau lưng, lông mày khẽ nhúc nhích, trầm giọng nói: “Nếu như cô sợ thì ngồi cùng với vợ tôi.”
Cố Họa Y vươn tay đặt lên tay Trần Hiểu Đồng, nhẹ nhàng nói: “Em đừng sợ, nếu như căng thẳng thì kéo tay chị.”
“Không, anh ấy, anh ấy khiến tôi cảm thấy an toàn hơn.”
Trần Hiểu Đồng điềm đạm đáng yêu nói.
Lý Phàm cười khổ lắc đầu: “Cô không cần kéo tôi cũng cảm thấy rất an oàn, nếu như cô vẫn luôn kéo tôi, ngược lại sẽ cảm thấy không an toàn.”
“Tại, tại sao.”
“Bởi vì tôi sợ vợ, tôi sẽ không làm những chuyện mà vợ tôi không vui, ví dụ như cô bây giờ sẽ khiến vợ tôi không vui.”
Lý Phàm nghiêm túc nói.
Cố Họa Y liếc nhìn Lý Phàm, không nhịn được che miệng cười.
Trong lòng Trần Hiểu Đồng khá là thất vọng, ngày trước đám đàn ông kia ai nhìn thấy cô cũng như là mất hồn vậy, nhưng bây giờ đã chủ động ôm ấp rồi, Lý Phàm cũng không động tâm chút nào.
Mặc dù Cố Họa Y xinh đẹp, nhưng mình cũng không kém mà, không phải nói rằng đàn ông toàn là những kẻ dối trá sao!
Nhất định là vì Cố Họa Y đang ở chỗ này, cho nên Lý Phàm không dám tỏ ra cái gì, đợi đến lúc Cố Họa Y không có mặt ở đây, xem Lý Phàm sẽ có phản ứng gì!
Trần Hiểu Đồng không cam lòng buông tay đang nắm lấy vai Lý Phàm, sau đó hai tay ôm cánh tay Cố Họa Y, giả vờ yếu ớt nằm nhoài trên lưng Cố Họa Y.
“Chị, chồng chị thật là dữ.”
“Anh ấy dữ? Lý Phàm không dữ chút nào, đúng rồi, em tên là gì? Chị tên Cố Họa Y.”
Cố Họa Y cười nói.
“Em tên Trần Hiểu Đồng.”
“Em Hiểu Đồng đừng căng thẳng, có Lý Phàm ở đây, chắc chắn sẽ không có việc gì xảy ra.”
Không biết từ lúc nào, trong lòng Cố Họa Y đã vô cùng tin tưởng Lý Phàm, cho dù đối mặt với tình hình hiện tại, Cố Họa Y đều cảm thấy Lý Phàm có thể giải quyết được.
Lý Phàm không quan tâm Trần Hiểu Đồng nữa, ánh mắt nhìn về phía bác Phúc.
Bác Phúc dửng dưng nhìn cấp dưới của cậu ba Lâm đang giơ súng, chậm rãi đi về phía trước nói: “Thật sự cho rằng có súng là đủ sao? Ở trong mắt cao thủ chân chính, súng nhiều nhất cũng chỉ là món đồ chơi.”
“Tinh tướng sẽ bị sét đánh đó có biết không, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, có bản lĩnh thì ông đỡ đạn chúng tôi bán ra đi! Ha ha ha.”
“Nói cái gì với lão già đáng chết này nữa, giết chết đi, cậu ba của chúng ta đang chờ ôm người đẹp về vui vẻ đấy, đừng chậm trễ chuyện quan trọng của cậu ba.”
Đám cấp dưới của cậu ba Lâm khoe khoang hai câu, đều bày ra tư thế bắn, chuẩn bị bắn vào bác Phúc.
Bác Phúc nở nụ cười, bỗng nhiên vọt lên phía trước, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ để lại tàn ảnh trong không khí.
Đám cấp dưới của cậu ba Lâm đã bao giờ gặp phải tốc độ như vậy, chưa kịp chờ bọn họ phản ứng và bóp cò, bác Phúc đã vọt đến cạnh bọn họ.
Bốp bốp bốp.
Hai tay bác Phúc nhanh chóng vung lên, mỗi lần tay vung lên là có một khẩu súng rơi xuống, lúc bác Phúc đánh xong, toàn bộ cấp dưới của bác Phúc đã bị chặt đứt hai tay, súng trong tay rơi đầy xuống đất.
Cậu ba Lâm nhìn hơi sợ hãi, lúc này mới biết bác Phúc nhìn giống như là quản gia nhưng lại là cao thủ.
Cố Bội Sam sợ hãi núp trong ngực cậu ba Lâm, hoảng sợ hỏi: “Cậu ba, đây, chuyện gì đang xảy ra, chúng ta nên làm gì đây.”
“Ha ha, đừng căng thẳng, chẳng qua chỉ là cao thủ có bản lĩnh mà thôi, bên cạnh cậu chủ tôi đây cũng có cao nhân!”
Cậu ba Lâm vừa dứt lời, một người trung niên mặc đồ luyện công màu trắng xuất hiện phía sau cậu ba Lâm.
Người trung niên kia lông mày lưỡi mác, trong đôi mắt lộ ra
“Chú Bảo, nhờ chú.”
Cậu ba Lâm thấp giọng nói.
Chú Bảo mỉm cười gật đầu, đứng phía trước cậu ba Lâm, quan sát bác Phúc trước mặt.
Bác Phúc dừng bước, khá là cẩn thận nhìn chú Bảo, vẻ mặt hơi nghiêm nghị.
Lý Phàm quay đầu nhìn Trần Hiểu Đồng nói: “Quản gia của cô rất lợi hại, nhưng mà tôi chưa từng nghe tên tuổi của nhà họ Trần vậy?”
“Nhà chúng tôi không ở chỗ này, trình độ của bác Phúc ở nhà cũng chỉ là bình thường, người lợi hại hơn ông ấy có rất nhiều, tôi vì trốn kết hôn mới đến đây, cho nên anh chưa từng nghe nói về nhà tôi là rất bình thường.”
Trần Hiểu Đồng mở miệng chính là nói dối, Lý Phàm nở nụ cười không có nghiên cứu kỹ lời nói của Trần Hiểu Đồng.
Nhưng thật ra Cố Họa Y khá hứng thú với Trần Hiểu Đồng, kéo Trần Hiểu Đồng hỏi: “Sao em lại trốn kết hôn vậy, có phải là do mối hôn sự nhà sắp xếp cho em không đồng ý không?”
“Đúng vậy nha, chị và Lý Phàm tự do yêu đương đi, nhìn hai người ngọt ngào như vậy em cũng hâm mộ, trong nhà lại để em đi thông gia, em vì tự do mà trốn ra ngoài, nếu như em có thể tìm được người có thể tự do yêu đương thì tốt rồi.”
Trần Hiểu Đồng buồn bã nói xong, trên mặt đầy vẻ khát khao về yêu đương tự do.
Cố Họa Y không khỏi cảm thấy Trần Hiểu Đồng đáng thương, thậm chí còn nhớ lại bộ dáng quật cường năm đó của mình.
“Chính là muốn đấu tranh, muốn chống lại, chị tin rằng em nhất định có thể tìm thấy người khiến em hạnh phúc cả đời.”
“Cám ơn chị, em nhất định sẽ cố gắng.”
Trần Hiểu Đồng mở máy hát, cùng Cố Họa Y xì xào bàn tán, rất nhanh biến thành bạn thân của nhau.
Chú Bảo liếc nhìn Lý Phàm, cho rằng Lý Phàm không có bất kỳ uy hiếp gì, sau đó đặt tất cả chú ý lên người bác Phúc.
Lúc nãy Lý Phàm làm động tác bắn ống hút, chú Bảo bởi vì cách quá xa không nhìn thấy, vừa nãy lúc bác Phúc đại sát tứ phương, chú Bảo mới vội vàng chạy đến.
Những cấp dưới của cậu ba Lâm bị chặt đứt hai tay kia, đều nhịn đau hung ác trừng mắt nhìn bác Phúc, la hét bảo chú Bảo báo thù cho bọn họ.
“Chú Bảo, lão già này bắt nạt người quá đáng, chú phải báo thù cho chúng tôi đấy, tàn nhẫn trừng trị lão già này!”
“Đánh chết ông ta mới được, bằng không chúng tôi không hết hận, vậy mà lại đánh gãy hai tay của chúng tôi, đây chính là không để cậu ba Lâm vào trong mắt, càng không uy danh của nhà họ Lâm là chuyện lớn gì.”
Đám cấp dưới của cậu ba Lâm cũng bắt đầu thu xếp tội danh cho bác Phúc, dù sao bọn họ chính là muốn xúi giục chú Bảo ra tay.
Chú Bảo híp mắt, bỗng nhiên đạp lên phía trước.
Ầm!
Chân chú Bảo rơi trên mặt đất, nền đá hoa lập tức vỡ vụ, lõm hẳn một hố to xuống.
Nhóm cậu chủ nhà giàu ở phía xa xa thấy cảnh này đều hít vào một hơi, vừa nay nhìn bác Phúc ra tay thì cảm thấy giống như phim võ hiệp ngoài đời thật vậy, bây giờ một cái giậm chân của chú Bảo, càng làm cho nhóm cậu chủ nhà giàu đang ăn dưa cảm thấy tam quan lật đổ.
“Đây là những người nào nha, bây giờ gia tộc đã trâu bò đến mức này sao? Dẫn cấp dưới đến cũng là cao thủ võ lâm? Ngay cả súng cũng không dùng đến!”
“Xem náo nhiệt này thật kỹ, chúng ta tuyệt đối đừng tụ tập ở phía trên, này mẹ nó là cấp độ tranh chấp khác xa rồi, chúng ta giờ giống như lũ dân đen vậy, không ai dám trêu chọc nổi.”.