Thiếu Chủ Bí Mật


Lý Phàm đứng dậy, khẽ mỉm cười nhìn sang Thompson: “Nếu như tôi bây giờ đánh chết anh, có phải là trận giao hữu cho dù tôi thành công thăng cấp rồi, không cần tiếp tục đánh nữa?”
“Ồ, suy nghĩ của anh rất có sáng tạo, tôi đại biểu ban tổ chức đồng ý, cuộc thi đấu của hai người bây giờ chính thức bắt đầu, mặc kệ là cậu hay Nộ Lãng, ai thắng ai thì trực tiếp tiến vào trận đấu chính thức.”
“Được.”
Lý Phàm chắp tay đi lên lôi đài.

Nộ Lãng cười gằn, hai chân bỗng hơi dùng lực, từ mặt đất trực tiếp nhảy lên lôi đài, đứng ở trên lôi đài bắt đầu khởi động tay và cổ tay, giống như đang vận động làm nóng người.

Lý Phàm cất từng bước trên bậc thềm, thong thả đi lên lôi đài, giống như lão tiên sinh trầm ổn.

Các tay đấm thấy dáng vẻ thong dong bước lên lôi đài của Lý Phàm thì đều phá lên cười, cảm thấy Lý Phàm là tới làm trò, ngay cả nhảy lên lôi đài cũng không làm được.

“Tên này thật là người từng luyện võ sao? Vóc người gầy yếu không có cơ bắp thì không nói rồi, ngay cả lên sân đều thấy tuổi già sức yếu vậy.”
“Thật là tức cười chết tôi, kẻ như này còn dám ứng chiến Nộ Lãng, đoán chắc Nộ Lãng một quyền thì có thể đánh chết cậu ta.”
“Chim ngốc thấy nhiều rồi, có điều ngốc như vậy thì là lần đầu tiên thấy, lẽ nào anh ta mù sao, trước đó Nộ Lãng đã giết mấy người, anh ta chắc có thể biết được sự lợi hại của Nộ Lãng.”
Các tay đấm không có xem trọng Lý Phàm, cũng là vì biểu hiện của Lý Phàm quá khiêm tốn rồi, hoàn toàn không có phong phạm mà cao thủ nên có.

Sở Trung Thiên ôm mặt, có hơi không dám nhìn cuộc chiến đấu tiếp theo, sự hung tàn của Nộ Lãng mấy ngày nay đã tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn cho Sở Trung Thiên, lúc này cái hiện ra trong đầu của Sở Trung Thiên đều là cảnh tượng Lý Phàm bị Nộ Lãng đè đánh, cảm thấy hy vọng Lý Phàm thắng Nộ Lãng rất mong manh.

Ở vị trí sát mép trong cùng của nhà thi đấu, Khang Văn Hân và Trần Hiểu Đồng ngồi cùng nhau nhìn chằm chằm Lý Phàm lên lôi đài.

Mặt mày của Khang Văn Hân đã trắng bệch, quần áo trên người đã bị mồ hôi thấm ướt.

Cảnh Nộ Lãng giết người vừa rồi, đã suýt nữa dọa chết Khang Văn Hân, dù sao sinh ra lớn lên trong thời đại hòa bình, lại là một phú nhị đại lạc quan, cảnh tượng máu tanh như vậy cũng chỉ nhìn thấy ở trên TV.

Nhưng máu tanh trong phim truyền hình dù sao cách màn hình, cũng biết những cái đó đều là diễn thôi, nhiều nhất trong nháy mắt khiến đường huyết của Khang Văn Hân tăng lên mà thôi.

Nhưng cái nhìn thấy lúc này lại đều là hiện thực đẫm mẫu, điều này khiến Khang Văn Hân cảm thấy sợ hãi không thôi, nếu không phải là biết đây là cuộc thi đấu quyền anh quốc tế, sợ là Khang Văn Hân sắp gọi điện tìm cảnh sát báo án rồi.

Trần Hiểu Đồng ngược lại khá điềm nhiên, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt mà thôi, Trần Hiểu Đồng đã từng trải qua nhiều khó khăn, tố chất tâm lý vẫn là không tồi, so với phú nhị đại như Khang Văn Hân thì mạnh hơn nhiều rồi.

“Anh từng thấy anh Lý Phàm động thủ với người khác rồi nhỉ? Anh cảm thấy anh Lý Phàm có thể thắng không?”
Trần Hiểu Đồng có hơi lo lắng hỏi.

“*** *** ***, tôi, *** ***, cảm thấy…”
Khang Văn Hân hoảng sợ tới mức răng trên răng dưới va chạm vào nhau, trong miệng không ngừng phát ra tiếng *** *** của hai hàm răng va chạm, nói chuyện cũng nói không lưu loát.

“Anh còn là đàn ông không hả, anh Lý Phàm lên sân đánh nhau chứ đâu phải là anh, anh vừa xem một trận thi đấu sao đã bị dọa thành cái dáng vẻ này chứ.”
“Tôi, tôi, tôi chỉ là sợ hãi!”
Khang Văn Hân hai tay ôm chặt mặt, cố gắng lau mồ hôi và nước mắt trên mặt, tiếng nói chuyện đều trở nên hơi nghẹn ngào.

“Tôi có thể không sợ được sao, tôi từ bé tới lớn đều chưa từng thấy máu, càng đừng nói nhìn thấy người khác bị sống tới chết, tay đấm người da đen kia thật sự là biến thái, không có bản lĩnh sẽ không đi đấu với anh ta, tôi thấy sư phụ cũng chưa chắc có thể thắng, hu hu hu, nếu như sư phụ chết rồi thì phải làm sao, tôi còn chưa có học lái xe với sư phụ.”
Trần Hiểu Đồng nghẹn lời nhìn Khang Văn Hân ôm mặt khóc lớn, cảm thấy mình tuyệt đối là đã đụng phải con trai bảo bối của mẹ trong truyền thuyết rồi, đàn ông bình thường sao có thể bị dọa khóc chứ, một cô gái như cô ta còn chưa có khóc đó.

“Anh có thể đừng vô tích sự như vậy không, sư phụ của anh với người ta đánh cuộc chiến sinh tử, anh không thể cổ vũ trợ uy hay sao.”
“Tôi đây không phải là lo lắng không dám nhìn sao, cô xem xong nhìn nói kết quả cho tôi, tôi thật sự không dám xem.”
Khang Văn Hân vùi đầu vào giữa hai đầu gối, trực tiếp làm đà điểu.

Trần Hiểu Đồng bĩu môi, không tiếp tục để ý trạng thái của Khang Văn Hân, mà chăm chú nhìn Lý Phàm ở trên lôi đài.

Lý Phàm đứng ở trước mặt Nộ Lãng, bày ra thế tay giống chim hồng nhạn vàng, ngón tay giữa móc móc với Nộ Lãng.

“Tới, để tôi dạy anh cái gì gọi là lịch sự.”
Nộ Lãng hằn học trừng mắt với Lý Phàm, gằn giọng nói: “Cậu có hơi hung hăng ngược quá rồi, dạy tôi cái gì là lịch sự, thật sự chính là đang chọc cười mà!”
“Ồ, vậy thì mời bắt đầu trò cười của anh đi, Thompson còn đợi xem tôi dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng.”
“Hàng Long Thập Bát Chưởng! Xem tôi đánh anh thành đầu heo đi!”
Nộ Lãng tức giận cất bước xông tới, lực lượng toàn thân tập trung ở tay phải, khi vung nắm đấm đã phát ra tiếng nổ vang cực lớn, giống như không khí đều sắp bị một quyền này của Nộ Lãng đánh nát.

Thompson thấy một quyền này của Nộ Lãng, đã lộ ra nụ cười hài lòng, cảm thấy một quyền này hạ xuống, Lý Phàm bị đánh nôn ra máu là chuyện quá mức bình thường.

Các tay đấm ngược lại đều hít một ngụm khí lạnh, lúc này mới biết Nộ Lãng vậy mà mạnh hơn so với những gì biểu hiện vừa nãy.

“Nộ Lãng rốt cuộc mạnh tới cỡ nào, vừa rồi vậy mà không có dùng toàn lực, cũng không biết bây giờ có phải là trạng thái anh ta sử dụng toàn lực hay không.”
“Quá đáng sợ rồi, tôi cảm thấy Nộ Lãng hoàn toàn có thực lực tranh ba vị trí đứng đầu trong cuộc thi đấu lần này, ít nhất bước vào top 5 là tuyệt đối có thể.”
“Chúng ta so với Nộ Lãng thật sự là quá nhỏ bé rồi, sư tử da vàng đó đoán chắc sẽ bị Nộ Lãng một quyền đánh bay, về sau không có gì đáng xem nữa rồi.”
Trong lúc mọi người đang bàn tán, Lý Phàm như đánh thái cực, từ từ đưa tay trái ra.

Động tác đó của Lý Phàm trông như ống kính quay chậm, lại đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị ở trên tay phải của Nộ Lãng.

Sau đó nắm ngón tay của tay trái của Lý Phàm túm chặt nắm đấm của Nộ Lãng, buộc nắm đấm mang tính bạo nộ của Nộ Lãng lên trên không.

Sắc mặt của Nộ Lãng đỏ bừng, hít sâu một hơi rồi lần nữa vung tay phải, muốn mượn lực bạo phát giãy thoát khỏi sự trói buộc từ tay trái của Lý Phàm.

Nhưng cổ tay trái của Lý Phàm hơi lắc, lực lượng khổng lồ mà Nộ Lãng bạo phát ra như muối bỏ bể, hoàn toàn biến mất không thấy đâu.

Nộ Lãng lúc này hoàn toàn bị Lý Phàm làm cho sững sờ, vốn tưởng Lý Phàm chỉ là vừa khéo chặn được một quyền bạo nộ của mình, nhưng sau khi lần nữa phát lực, Nộ Lãng cuối cùng chắc chắn Lý Phàm thật sự là có cách hóa giải lực lượng của mình.

Nhìn thấy Lý Phàm dễ dàng chặn được động tác của Nộ Lãng, Thompson và các tay đấm đều kinh ngạc đứng dậy, không dám tin mà nhìn tay trái của Lý Phàm, cảm thấy trên tay của Lý Phàm có phải là có ma pháp, vậy mà có thể tạo ra một màn thần kỳ như vậy.

“Ôi trời ạ, cậu ta làm sao mà làm được vậy, đó là nắm đấm có thể đánh nát lôi đài, nắm đấm của Nộ Lãng sao lại bị Lý Phàm dễ dàng bắt được chứ!”
“Tôi đây không phải là nằm mơ chứ, thật sự quá khó tin rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui