Thiếu Chủ Bí Mật


“Cháu không đi, cháu còn muốn hiếu kính với ông mà, bên cạnh ông còn thiếu người không? Trông cửa hay gác đêm cho ông thì cháu đều làm được hết.”
Hàn Thiết Đầu vốn chưa từng nghĩ sẽ rời đi, thật vất vả mới gặp được một cao nhân như vậy, dù như thế nào thì cũng phải ôm chặt đùi của vị cao nhân này mới được.

Hàn Thiết Đầu trước đây vẫn luôn làm như vậy, nếu gặp phải cao thủ thì sẽ nhận thua, sau khi nhận thua thì sẽ ôm bắp đùi họ, sau đó sẽ lại thể hiện ra sự hâm mộ của mình lấy lòng cao thủ để được học tập.

Nhờ cách làm việc không biết xấu hổ đó mà Hàn Thiết Đầu đã từ một đứa trẻ trong thôn biến thành một cao thủ hiếm có.

Giờ phút này Hàn Thiết Đầu tính dùng lại trò cũ, tiếp tục không biết xấu hổ mà ôm đùi.

Lý Phàm nhíu mày một chút rồi cười lạnh nói: “Có rất nhiều người muốn trông cửa và gác đêm cho tôi, không tới lượt của anh đâu.”
“Cháu… cháu còn có thể làm những việc khác, cháu có thể giữ xe hoặc dắt chó đi dạo cho ngài, việc nào cũng được cả.”
Hàn Thiết Đầu ăn nói khép nép.

“Quả nhiên anh chính là ví dụ điển hình cho kẻ không biết xấu hổ, tôi thấy nơi này non xanh nước biếc, đúng là một nơi rất tốt để chôn xác chết.

Nếu còn không mau đi thì tôi sẽ cho anh yên giấc nhìn thu ở đây đấy.” Lý Phàm thản nhiên nói.

“Haha, đừng mà, cháu còn muốn dốc sức nhiều hơn vì ông nữa.

Vậy cháu xin đi trước, sau này nếu có việc cần thì ông hãy nhớ đến cháu nha.”
Hàn Thiết Đầu nhìn thấy dáng vẻ không chịu thua cái trò này của Lý Mặc thì gượng cười rồi đành xoay người rời đi.

Trong lòng hắn ta đang tính xem có cần ở lại Hán Thành hay không, chỉ cần cố gắng thì chắc chắn sẽ có thể tìm được cơ hội ôm đùi thôi.

Lý Phàm híp mắt nhìn Hàn Thiết Đầu rời đi, lúc này anh mới xoay người đi về lâm trường.

… Tiếng súng đã biến mất được một lúc lâu nhưng Lý Phàm vẫn chưa trở về, Trần Hiểu Đồng đang lo lắng đi qua đi lại.

“Anh thật đúng là chẳng đáng tin chút nào cả, sao người còn chưa tới nữa?”
Trần Hiểu Đồng tức giận quát A Quang.

A Quang rụt cổ lại vì bị cơn tức giận của Trần Hiểu Đồng dọa sợ, yếu ớt nói: “Tôi đã liên lạc với nhà họ Thiên rồi, nhưng phải mất ít nhất một giờ để điều động người từ đó sang bên này.”
Cố Bội Sam đã bị tiếng súng và xác chết ở bên ngoài dọa sợ đến mức run lẩy bẩy, cô ta lui vào trong góc tường, không dám nhìn ra phía bên ngoài.

“Tình hình bên ngoài như thế nào rồi? Có phải, có phải là Lý Phàm đã bị…”
Cố Bội Sam run rẩy nói.

“Bỏ bỏ bỏ, cái miệng quạ đen của cô chẳng nói được cái gì tốt cả.”
Trần Hiểu Đồng quơ nắm đấm lên, nói: “Anh Lý Phàm có ông trời phù hộ nên chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.”
“Đúng đúng, sư phụ rất lợi hại, chắc chắn sẽ không có việc gì.

Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ ở trong này thôi.”
Khang Văn Hân nói phụ họa.

“Chờ cái đầu cậu ấy! A Quang, anh bảo vệ bọn họ cho cẩn thận, tôi sẽ đi ra ngoài tìm anh Lý Phàm.”
Trần Hiểu Đồng đã sắp chờ không nổi nữa rồi, cô ấy cảm thấy mình nên đi tìm Lý Phàm, nếu Lý Phàm bị thương gì đó thì khi cô tới kịp lúc còn còn có thể giúp đỡ Lý Phàm.

“Cô đừng đi mà, ở lại nơi này chờ đi.”
A Quang đưa tay muốn kéo Trần Hiểu Đồng, nhưng anh ấy lại chỉ kéo được một khoảng không, Trần Hiểu Đồng đã chạy ra bên ngoài rồi.

Cố Bội Sam ôm chặt hai tay trước người mình rồi thấp giọng lầm bầm: “Hừ, cứ để cho cô ta thể hiện đi, tốt nhất là chết ở bên ngoài luôn đi.”
Khang Văn Hân dậm chân, cậu cũng muốn đi ra ngoài tìm Lý Phàm, nhưng mà lá gan của cậu lại quá nhỏ nên hoàn toàn không dám đi ra ngoài.

Trần Hiểu Đồng lao ra nhặt một khẩu súng, sau khi cầm lấy súng thì cẩn thận kiểm tra cái súng đó một chút.

Sau đó cô ấy nắm chặt súng trong tay và đi về hướng Lý Phàm biến mất.

Sau khi cảnh giác nhìn bốn phía, Trần Hiểu Đồng dần dần đi vào sau trong rừng rậm.

Nhìn thấy xác chết bên trong rừng rậm thì Trần Hiểu Đồng càng cảnh giác hơn.

“Anh Lý Phàm, anh Lý Phàm, anh ở đâu?”
Trần Hiểu Đồng thấp giọng kêu.

Ở cách đó không xa là Mạc Hồng đã bị chặt đứt đầu gối, dựa vào hai tay của mình mà bò, ánh mắt lóe lên nhìn về phía Trần Hiểu Đồng đang đi tới.

Trong lòng Mạc Hồng rất hận Lý Phàm, bởi vì đầu gối hoàn toàn bị đánh gãy, đùi phải của Mạc Hồng đã xem như bị tàn phế hoàn toàn, bây giờ ngay cả việc đứng lên và đi lại cũng không làm được.

Vốn dĩ Mạc Hồng nghĩ rằng chỉ có thể dựa vào việc bò lết mà chạy trốn, giờ phút này nhìn xuyên qua bụi cỏ thì lại thấy Trần Hiểu Đồng, nghĩ rằng chắc là có thể bắt Trần Hiểu Đồng làm con tin để trốn thoát.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn là người phụ nữ bên cạnh Lý Phàm rồi.

Chỉ cần bắt được Trần Hiểu Đồng thì nói không chừng không chỉ có thể chạy trốn mà còn có thể báo thù nữa.

Mạc Hồng hít sâu một hơi, hai tay dùng sức chống đỡ cả thân thể rồi sau đó nhấc chân trái lên, nửa quỳ trên mặt đất.

Vì đi lại không tiện nên Mạc Hồng cảm thấy mình chỉ có một cơ hội mà thôi, dù sao thì trong tay Trần Hiểu Đồng cũng có súng, nếu tấn công không trúng thì sợ là sẽ bị Trần Hiểu Đồng bắn chết.

Mạc Hồng giống như một con thú hoang đi săn đang lẳng lặng chờ đợi, chờ Trần Hiểu Đồng đi đến trong bụi cỏ rậm rạp.

Nhưng mà Trần Hiểu Đồng còn chưa đi vào thì Mạc Hồng chợt nhận thấy sau cổ mình hơi lạnh.

Trong lòng hoảng sợ, Mạc Hồng từ từ quay đầu lại nhìn về phía sau.

Lý Phàm đang ngồi xổm ở phía sau Mạc Hồng, cười tủm tỉm nhìn Mạc Hồng.

“Sao, sao anh lại ở phía sau tôi?”
Mạc Hồng bị dọa sợ đến mức ngã ngồi xuống mặt đất, hoảng sợ chống hai tay lên để nâng cơ thể lùi về phía sau, đè lên một bụi cỏ lớn.

Trần Hiểu Đồng bị hành động bất ngờ của Mạc Hồng dọa sợ, tinh thần của Trần Hiểu Đồng đang căng thẳng nên cô ta đã bóp cò súng theo bản năng, một viên đạn con thoi bắn ra xa, bay đến bãi cỏ nơi Mạc Hồng đang ở nấp.

Bùm bùm bùm.

Khẩu súng trường đã hết đạn nên chỉ có thể phát ra từng đợt tiếng nổ trong khoảng không, nhưng Trần Hiểu Đồng vẫn bóp chặt cò súng như cũ, trên mặt cô ấy lộ rõ vẻ kinh hãi.

“Này, đừng bóp cò nữa, hết đạn rồi.”
Lý Phàm đi ra từ phía sau cái cây lớn.

Nhìn thấy trên người Mạc Hồng ở đối diện đã có rất nhiều vết thương, quần áo đã nhuộm máu đỏ cả rồi, Lý Phàm lắc lắc đầu: “Đây là tự làm tự chịu, nếu như chạy trốn đàng hoàng thì đã tốt rồi.”
Trần Hiểu Đồng vừa nhìn thấy bóng dáng của Lý Phàm thì sự hoảng sợ trên mặt biến mất trong nháy mắt.

Cô ấy ném cái súng trường đột kích trong tay xuống rồi chạy nhanh đến bên cạnh Lý Phàm, ôm cổ anh.

“Hu hu hu, anh Lý Phàm, vừa rồi thật sự làm em sợ muốn chết.”
“Được rồi đừng khóc, sao em lại chạy đến đây thế? Bọn họ đâu hết rồi?”
“Bọn họ đều đã trốn kĩ rồi, em lo lắng anh bị thương nên mới chạy đi tìm anh, không ngờ lại có người đang trốn ở đây.” Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Hiểu Đồng vui vẻ cọ vào quần áo của Lý Phàm, cọ đến nỗi tất cả quần áo của Lý Phàm đều là nước mắt của cô ấy.

“Tốt lắm, khóc thì sẽ không đẹp đâu.

Nhanh trở về đi, đừng để bọn họ nghĩ rằng cô cũng xảy ra chuyện rồi.”
Lý Phàm đẩy Trần Hiểu Đồng ra, Trần Hiểu Đồng khó chịu chu chu miệng, cô ấy lôi kéo cánh tay Lý Phàm đi về phía lâm trường.

“Vừa rồi thiếu chút nữa Cố Bội Sam đã bị Khang Văn Hân nói chết rồi, anh không nhìn thấy tình hình lúc đó, thật sự là rất buồn cười.”
Trần Hiểu Đồng vừa đi vừa nói cho Lý Phàm nghe những chuyện vừa xảy ra lúc nãy.

Lúc hai người trở về tới lâm trường thì A Quang và Khang Văn Hân đều vọt ra.

Họ cẩn thận nhìn ngó một lúc, thấy toàn thân Lý Phàm đều không bị gì thì lúc này hai người mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Anh Lý, vừa rồi đội trưởng Chương đã liên lạc với tôi, anh ta sẽ đưa quân đội tới đây sau.”
“Được, các người cũng không cần lo lắng chuyện bên này nữa, tôi sẽ nói với đội trưởng Chương sau.

Các người đưa những người khác đi trước đi.”
“Được rồi anh Lý, chúng tôi đi trước đây.”
A Quang cúi đầu chào Lý Phàm một cái rồi sau đó nhanh chóng chạy đi, kêu thuộc hạ của mình rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui