Thiếu Chủ Bí Mật


Khang Vĩnh An gọi cho Khang Vĩnh Kiền, rồi trầm giọng nói: “Vĩnh Kiền, nghe nói cậu có chút xung đột với Văn Hân về biệt thự trên đỉnh núi?”
“Anh cả, là có xung đột, đầu gối của Cảnh sư huynh bị cắt bỏ rồi! Giờ ông ta đã gọi cho đại sư Âu Dương, chắc chắn chuyện này không thể giải quyết êm đẹp.”
Trong lòng Khang Vĩnh Kiền hơi oán giận Khang Văn Hân, nếu không phải cậu ta dẫn Lý Phàm tới, thì chuyện này sẽ không xảy ra.

Nhưng chuyện đã diễn ra rồi, Khang Vĩnh Kiền cũng chẳng thể thay đổi được, đành phải trút giận lên đầu Khang Văn Hân.

“Vĩnh Kiền, dù thế nào cậu cũng phải bảo đảm an toàn cho Văn Hân, tôi không quan tâm đại sư Âu Dương ra tay thế nào với bạn của nó, nhưng tuyệt đối không được tổn thương Văn Hân.”
“Anh cả, chuyện này tôi không thể bảo đảm được, tôi chỉ có thể bảo đảm con trai anh không bị thương trí mạng, sẽ không chết, nếu đại sư Âu Dương muốn trừng phạt con trai anh, thì tôi làm sao ngăn cản được, hơn nữa tôi cũng chẳng dám làm thế.”
Khang Vĩnh An nhíu chặt mày, nếu giờ Khang Vĩnh Kiền đang nói trước mặt ông, chắc chắn ông sẽ tát chết ông ta.

“Vĩnh Kiền! Cậu là chú út của Văn Hân, đây là lời cậu nên nói à?”
“Ha ha, con trai cưng của anh không xem tôi là chú út của nó, hơn nữa đại sư Âu Dương lợi hại thế nào chắc anh cũng biết rõ, giờ ông ấy đã nổi giận rồi, cũng đặt vé máy bay trở về vào hai ngày tới, tốt nhất anh hãy bảo con trai anh chủ động tới nhận tội với Cảnh sư huynh.”
Khang Vĩnh Kiền cười khẩy, nói tiếp: “Tốt nhất là bảo cháu cả của tôi dẫn tên khốn họ Lý đó tới, nếu cậu ta thành thật xin lỗi, giao căn biệt thự đó ra, đồng thời dâng hai người đẹp bên cạnh cậu ta lên, thì tôi có thể nói đại sư Âu Dương tha thứ cho tụi nó, bằng không, tôi chỉ có thể cười ha ha.”
“Thằng khốn này!”
Khang Vĩnh An tức đến mức định đập điện thoại.


Không ai hiểu con bằng ba, Khang Vĩnh An biết chắc rằng, Khang Văn Hân sẽ không chấp nhận điều kiện của Khang Vĩnh Kiền.

“Tôi chính là thằng khốn đấy, nếu anh cảm thấy trong lòng khó chịu, thì xóa tên tôi ra khỏi nhà họ Khang đi, dù gì mấy người cũng cảm thấy tôi đang làm mấy người mất mặt.”
Khang Vĩnh Kiền lạnh lùng nói.

Khang Vĩnh An biết rõ đây là tiết tấu đàm phán thất bại, nếu nói tiếp cũng chẳng có gì tiến triển.

“Được, cậu cứ ở bên ngoài làm loạn đi, nếu Văn Hân xảy ra chuyện, tôi tuyệt đối không tha cho cậu.”
Nghe tiếng máy bận trong điện thoại, Khang Vĩnh Kiền liền cười khẩy khinh thường.

“Cảnh sư huynh, vì anh, tôi đã cãi nhau với người nhà rồi, sau này anh phải giúp tôi nói tốt mấy câu trước mặt sư phụ đó.”
Cảnh sư huynh nằm trên giường bệnh nghiêng đầu nhìn Khang Vĩnh Kiền: “Nếu ông thật sự có lòng, thì đi điều tra tài liệu về Lý Phàm đi, chắc chắn sau khi sư phụ tới, sẽ xem xét kỹ lưỡng về bối cảnh của đối phương.”
“Cảnh sư huynh yên tâm, giờ tôi sẽ sai người đi điều tra ngay, chắc chắn sẽ tra ra hết 18 đời tổ tông của cậu ta.”
Cảnh sư huynh khẽ gật đầu, ra hiệu Khang Vĩnh Kiền mau đi điều tra tài liệu về Lý Phàm đi.

Khang Vĩnh Kiền rời khỏi phòng bệnh, gọi tới từng người một, huy động tất cả tài liệu Lý Lương điều tra về Lý Phàm.

Rất nhanh tất cả tài liệu liên quan đến Lý Phàm đã được tổng hợp lại, Khang Vĩnh Kiền đọc tài liệu về anh, vẻ mặt không khỏi khinh bỉ.

“Ha ha, chỉ là một thằng ở rể, mà dám hống hách như vậy, Khang Văn Hân bị úng não à, nhận một người như vậy làm sư phụ, lẽ ra ông phải cho Khang Văn Hân đọc mấy tài liệu này.”
Khang Văn Hân lẩm bẩm một hơi dài, rồi lật trang sau xem tiếp, rồi vẻ mặt khinh bỉ nhất thời tan biến, mà dần trở nên nghiêm trọng.

Lúc đọc tài liệu mà người bạn tuần bộ gửi tới, có kèm theo bức ảnh về hiện trường vụ xả súng ở lâm trường, hai chân Khang Vĩnh Kiền hơi run rẩy.

“Chuyện này có thật không vậy? Tên ở rể được mệnh danh là tên vô dụng đó, có thể làm ra chuyện lớn đến thế sao? Chuyện này thật khác thường.”
Thậm chí Khang Vĩnh Kiền còn bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, sau một hồi ngẫm nghĩ, ông quyết định gọi cho người bạn tuần bộ đó, hỏi thử có phải đối phương nhầm lẫn rồi không?
Lúc nhận được câu trả lời vô cùng chắc chắn của đối phương, nói hiện trường vụ xả súng lúc đó là do Lý Phàm gây ra, Khang Vĩnh Kiền đã có suy nghĩ muốn bỏ chạy thụt mạng rồi.

Nếu không phải Khang Vĩnh Kiền biết Âu Dương Trí sẽ quay về trong hai ngày nữa, thì chắc chắn ông sẽ rời khỏi mấy người Cảnh sư huynh, vì chuyện Lý Phàm gây ra quá đáng sợ.


“Rốt cuộc người này là ai? Mình có nên nói cho mấy người Cảnh sư huynh biết không?”
Khang Vĩnh Kiền do dự một lúc, cuối cùng xóa toàn bộ tài liệu liên quan đến vụ án lâm trường.

Theo Khang Vĩnh Kiền nghĩ, nếu truy nguồn gốc chuyện biệt thự, chắc chắn sẽ liên quan đến ông, nếu để Cảnh sư huynh đọc được mấy tài liệu này, sẽ khó tránh khỏi giận cá chém thớt trút giận lên đầu ông, không bằng để cho họ biết, Lý Phàm chỉ là thằng ở rể nhu nhược sẽ tốt hơn.

Sau khi xóa tài liệu liên quan đến vụ án lâm trường, Khang Vĩnh Kiền mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng cũng thả lỏng được chút ít.


Lý Phàm nắm tay Cố Họa Y, dẫn Trần Hiểu Đồng về nhà.

Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy đang ngồi nói chuyện giá nhà trên sofa, giờ giá nhà đang tăng vùn vụt, làm Vương Cẩn Mai sớm đã có ý định đổi căn nhà lớn hơn hơi buồn bực.

Vương Cẩn Mai từng có cơ hội đổi căn nhà lớn hơn ở trước mặt, nhưng bà không biết quý trọng, giờ muốn đổi cũng chỉ có thể thở dài khi nhìn thấy giá nhà.

Thấy Lý Phàm quay về, tâm trạng vốn hơi bực bội của Vương Cẩn Mai càng trở nên tồi tệ hơn.

Nhà người ta đều có con rể tài giỏi, giúp ba mẹ vợ đổi nhà mới gì đó, còn nhà mình thì hay rồi, tên Lý Phàm này suốt ngày chỉ biết ăn uống.

Trước đây Lý Phàm còn biết làm việc nhà, nhưng gần đây thì chẳng làm gì cả, suốt ngày chạy ra ngoài không biết làm cái gì.


“Ba, mẹ, chúng con về rồi.”
Lý Phàm chủ động chào hỏi vợ chồng Cố Thiệu Huy.

Cố Thiệu Huy gật đầu, còn Vương Cẩn Mai thì trầm mặt nói: “Cậu đi đâu vậy? Gần đây cậu chẳng thèm làm việc nhà, cậu định tạo phản đúng không?”
“Mẹ, hai hôm nay Lý Phàm đã giúp con xử lý chuyện công ty, chẳng phải mẹ bảo anh ấy có chút tiền đồ ư, nếu anh ấy làm việc nhà cả ngày, thì làm sao có tiền đồ?”
Cố Họa Y vội giải vây.

Trần Hiểu Đồng nghĩ tới mệnh lệnh của Trương Đức Võ, rồi đảo mắt, cười nói: “Anh Lý Phàm đang bận giúp chị Họa Y, ngược lại cháu suốt ngày rảnh rỗi, hay là để cháu làm việc nhà cho, cháu không thể ở không, ăn không nhà dì được.”
Chỉ cần làm việc nhà, cô có thể danh chính ngôn thuận tìm chìa khóa bí mật, nhưng cô không biết rốt cuộc nó có hình dáng gì, thật đau đầu.

Nếu có thể tìm được chía khóa vàng, nhất định không được giao thẳng cho Trương Đức Võ, như vậy cô vẫn sẽ bị ông ta khống chế, nên cô phải nghĩ cách cứu người nhà của mình ra.

Cô không biết anh Lý Phàm có thể cứu người nhà của cô ra được không?
Trong lúc Trần Hiểu Đồng đang suy nghĩ đủ thứ chuyện, thì Vương Cẩn Mai đập mạnh xuống sofa: “Lý Phàm, cậu nhìn Hiểu Đồng đi, người ta làm khách còn biết giúp đỡ làm việc nhà, còn cậu? Vì bị cậu liên lụy, mà giờ gia đình chúng tôi muốn đổi nhà cũng không được này.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận