Thiếu Chủ Bí Mật


Vì muốn đi xem căn biệt thự trên đỉnh núi, đêm nay Vương Cẩn Mai không ngủ ngon giấc.

Mới sáng sớm Vương Cẩn Mai đã rời giường, sau khi bận rộn làm xong bữa sáng, bắt đầu gọi mọi người dậy.

Sau khi gia đình ăn sáng xong, Vương Cẩn Mai la hét muốn đi xem biệt thự trên đỉnh núi.

Trần Hiểu Đồng đảo mắt, ôm bụng nói: “Con đến tháng hơi khó chịu nên không đi với mọi ngươi đâu, con ở nhà nghỉ ngơi, đợi lát nữa lại dọn dẹp nhà cửa.”
“Vậy cũng được, Hiểu Đồng cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần làm việc nhà, khó chịu thì cứ nằm nghỉ.”
Vương Cẩn Mai bảo Trần Hiểu Đồng ở nhà, sau đó lo lắng kéo mọi người ra ngoài.

Chờ đến khi đám Lý Phàm, Cố Họa Y ra khỏi nhà, Trần Hiểu Đồng đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ quan sát ở bên ngoài.

Thấy nhóm Lý Phàm đã lên xe, lái xe rời khỏi khu dân cư rồi, Trần Hiểu Đồng lập tức xoay người chạy vào phòng Lý Phàm và Cố Họa Y.

Mấy hôm nay Trần Hiểu Đồng đã để ý quan sát gần hết rồi, nhưng chỉ nhìn được ở mặt ngoài, Trần Hiểu Đồng không nhìn được mấy chỗ bên trong như ngăn tủ, ngăn kéo này bọ.

Trần Hiểu Đồng vào phòng lục tung cẩn thận tìm kiếm, nhưng phần lớn đều là đồ của Cố Họa Y, đồ của Lý Phàm cơ bản đều là quần áo, không có thứ nào giống chìa khóa bí mật cả.

“Phiền thật, không có tí manh mối nào, sao mà tìm được đây! Cũng thể chọn đại một món nào đó rồi nói là chìa khóa bí mật được.”
Trần Hiểu Đồng bực bội nói thầm, hai mắt đột nhiên sáng lên, hơi vui vẻ nói: “Dù sao bọn họ cũng không biết chìa khóa bí mật là cái gì, vậy mình cứ tìm đại một thứ giống chìa khóa bí mật lừa bọn họ là được, dù sao mình cũng không làm việc cho bọn họ thật.”
Trần Hiểu Đồng đã có quyết định, bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng thứ gì mới có thể giả vờ làm chìa khóa bí mật.

Đó chính là chìa khóa bí mật do Long Môn truyền xuống, ít nhất phải trông cổ một chút, còn phải thích hợp với hình tượng của Long Môn nữa.

“Vậy tìm một viên ngọc long bích là được rồi, mình đúng là thông minh nhất, nhưng chỉ sợ trong nhà anh Lý Phàm không có thứ này, phải đi mua một cái để trong nhà mới được.”
Trần Hiểu Đồng suy nghĩ một lúc, quyết định xong, lấy điện thoại ra gọi cho Khang Văn Hân, bảo Khang Văn Hân đến đó cô.

Không lâu sau Khang Văn Hân lái xe đến, Trần Hiểu Đồng tung tăng chạy xuống lầu, mở cửa ra ngồi xuống hàng ghế sau xe Mercedes.

“Có mình cô thôi sao? Sư phụ và sư nương đâu rồi?”
“Tôi là sư nương của anh đây, bọn họ đi xem biệt thự hết rồi, mau chạy đến phố đồ cổ, tôi muốn mua một viên ngọc long bích lâu năm, nhưng mà tôi nói trước, tôi không có tiền.”
Khang Văn Hân đơ toàn tập, thông qua kính chiếu hậu bất đắc dĩ nhìn Trần Hiểu Đồng ngồi phía sau.

“Sư nương nhỏ ơi, tôi thấy sư phụ và sư nương có tình cảm rất tốt, chỉ sợ cô không có hy vọng đâu, nếu không thì cô thực tế chút đi.”
“Anh có ý gì đây hả! Gì mà tôi không có hy vọng chứ!”
Trần Hiểu Đồng trợn tròn mắt, cảm thấy Khang Văn Hân nếu không bị ngu thì cũng rất xấu xa, dù sao chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.

“Tôi thấy cô đừng đùa với lửa, nếu phá hư tình cảm của sư phụ và sư nương của tôi, chỉ sợ cô sẽ mất đi sư phụ tôi vĩnh viễn, dù sao tôi không có kinh nghiệm yêu đương gì, chỉ nói cái nhìn cá nhân thôi, nói không đúng thì cô xem như tôi chưa nói.”
“Hừ hừ, đương nhiên là anh nói sai rồi, tôi có hy vọng rất lơn, hơn nữa tôi cũng không muôn vị trí chính cung.”
Trong lòng Trần Hiểu Đồng có hơi đau xót, hiểu rõ cho dù cô không ham vị trí chính cung kia, chỉ sợ cũng có thể có được một vị trí nhỏ trong lòng Lý Phàm.

Khang Văn Hân không nói nữa, yên lặng lái xe, nhanh chóng chạy đến phố đồ cổ.

Hai người xuống xe, Khang Văn Hân gãi đàu nói: “Muốn mua hàng thật thì phải tìm những người đáng tin mới được, đồ cổ muôn hình vạn trạng, nhưng tôi không quen ai ở bên này hết.

“Tôi không quan tâm, tôi muốn một viên ngọc long bích lâu năm, còn phải là hạng tốt, không thể lấy mấy thứ dỏm ra gạt tôi.”
Một người đàn ông trung niên trông rất nho nhã đi ngang qua mặt hai người, nghe Trần Hiểu Đồng nói thế, người đàn ông trung niên mỉm cười dừng lại.

“Hai người muốn mua ngọc long bích sao?”
“Đúng vậy, ông biết mua ở đâu sao? Tôi muốn mua hàng thật.”
Trần Hiểu Đồng nói trắng ra.

Người đàn ông trung niên thầm vui vẻ, cẩn thận quan sát Khang Văn Hân và Trần Hiểu Đồng.

Thấy dáng vẻ và cách ăn mặc của hai người không phải dạng vừa, chắc hai người là con cháu của gia tộc lớn, muốn tìm đồ tốt để tặng cho người lớn.

Đây rõ ràng là một tên gà mờ chính hiệu, chỉ cần diễn giống một chút, chắc chắn có thể chém được một mớ.

Giới đồ cổ hiện nay hàng giả nhiều hơn hàng thật, rất nhiều ông chủ lớn bị lừa, phần lớn người buôn bán đồ cổ đều dựa vào thủ đoạn lừa gạt kiếm tiền.

“Ha ha, trùng hợp thật, vừa lúc tôi có ngọc long bích thời nhà Minh tốt nhất, là từ đời Minh Vương để lại, chắc chắn là hàng tinh phẩm, nếu hai người có hứng thú thì có thể đi xem cùng tôi.”
“Xem thì được, nhưng đồ của ông có đáng tin không đây?”
Trần Hiểu Đồng hỏi.

“Chắc chắn rất đáng tin, đầu tiên xin tự giới thiệu với hai người, tôi tên Điền Kim Minh, là phó hội trưởng Hiệp hội Sưu tầm ngọc cổ ở Hán Thành, ủy viên khoa trưởng Hiệp hội Cổ ngọc Sở Châu Cao, tôi là người có kinh nghiệm số một trong phương diện ngọc cổ.

Điền Kim Minh có hình tượng nho nhã, công thêm quảng cáo rùm beng tự giới thiệu thân phận, thật sự à Trần Hiểu Đồng cảm thấy ông rất đáng tin.

“Khang Văn Hân, anh thấy sao?”
Trần Hiểu Đồng hỏi.

“Tôi thấy nên xem hàng trước rồi tính.”
Khang Văn Hân cũng không có ý kiến xác định, cảm thấy xem hàng trước rồi tính, tuy chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, trong gia đình anh cũng có không ít người chơi đồ cổ, Khang Văn Hân cũng từng đi xem qua, cảm thấy chắc anh vẫn có thể phân biệt được hàng thật hàng giả.

Điền Kim Minh nhếch miệng cười, giơ tay làm động tác mời: “Nếu đã gặp thì cũng là có duyên, tạm không bàn đến chuyện có mua bán được hay không, xem như đến tiệm tôi ngồi chơi uống trà đi.”
Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân đã thả lỏng đề phòng hơn phân nửa, đi theo Điền Kim Minh vào trong tiệm.

Vào tiệm của Điền Kim Minh rồi, Điền Kim Minh bắt đầu lừa gạt những món hàng cất giữ của ông, chủng loại vẻ ngoài của ngọc Hòa Điền, phong cách điêu khắc của ngọc trong các thời đại vân vân.

Khang Văn Hân và Trần Hiểu Đồng bị Điền Kim Minh lừa gạt xoay vòng vòng, đến cuối cùng chỉ biết gật đầu nói đúng.

Điền Kim Minh thấy đã đến thời cơ, mắt lóe lên vẻ đắc ý vui vẻ, lấy ngọc long bích ra đặt trước mặt hai người.

“Hai người xem, đây là ngọc long bích do ngọc Dương Chi tốt nhất điêu khắc ra, công nghệ điêu khắc tinh xảo, chắc chắn là ngọc điêu cao cấp có cấp bậc hoàng gia.

Trần Hiểu Đồng cầm ngọc long bích trắng tin ấm áp lên, cẩn thận quan sát một lúc lâu: “Xem cũng không tệ lắm, bao nhiêu vậy?”
“Chắc giá, mười lăm tỷ.”
Điền Kim Minh giơ một ngón tay và một bàn tay lên.

Giới đồ cổ có một câu nói “Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm”, Điền Kim Minh chuẩn bị kiếm một vố lớn, dù sao cũng không có quá nhiều cơ hội để gặp phải con cháu nhà giàu lắm tiền ngu ngốc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui