Thiếu Chủ Bí Mật


Hàn Thế Kiệt hơn 50 tuổi, mấy năm nay mở võ quán đã kiếm đủ tiền rồi, nói khoa trương một chút, thì thể lực đã trải đầy thiên hạ.

Sau khi công thành danh toại, Hàn Thế Kiệt bắt đầu nghĩ đến việc hưởng thụ, mấy năm nay ông đã giao việc nhỏ nhặt trong võ quán cho mấy đứa con trai của ông xử lý.

Về phần mấy đứa con trai của ông có thể kinh doanh tốt không, thì Hàn Thế Kiệt không quan tâm, người xưa có câu con cháu tự có phúc của con cháu, nếu có bản lĩnh gì thì được ăn ngon mặc đẹp, còn nếu không có thì ông giúp đỡ một ít là được.

Hàn Thế Kiệt đang nằm trên ghế khẽ quạt, nhắm mắt ngâm nga kinh kịch, cảm thấy cuộc sống này quá an nhàn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, làm Hàn Thế Kiệt hơi bực bội.

“Lại là tên khốn nào gọi nữa? Suốt ngày không để người ta sống yên, có chút việc cỏn con cũng không xử lý được, thật uổng công mình đã dạy bọn họ nhiều điều như thế?
Hàn Thế Kiệt hơi bực bội cầm điện thoại lên, vô tình liếc nhìn màn hình, thấy người gọi tới là Điền Kim Minh thì hơi do dự.

Điền Kim Minh cũng được xem là đệ tử của Hàn Thế Kiệt, nhưng cũng không phải.

Mấy năm trước, vì Hàn Thế Kiệt đang thiếu tiền, mà lễ bái sư của Điền Kim Minh lại quá hậu, cuối cùng ông cũng miễn cưỡng nhận anh ta làm đệ tử.

Về sau đó, Hàn Thế Kiệt giúp Điền Kim Minh làm không ít chuyện, mấy năm nay dần dà có tiền trong tay, nên Hàn Thế Kiệt dần xa lánh anh ta.

Dù gì chuyện mà Điền Kim Minh làm cũng đều là chuyện lừa đảo phi pháp, nếu giúp anh ta chẳng khác nào Hàn Thế Kiệt ông mất hết thể diện.

Nhất là mấy năm nay Hàn Thế Kiệt đã có cuộc sống no đủ biết vinh nhục, càng quý trọng danh tiếng, đợi sau này già rồi cũng phải kiếm danh xưng đại hiệp gì đó, để có chút mặt mũi trước mặt đồng đạo võ lâm.

Hàn Thế Kiệt di chuyển ngón tay, ấn nút tắt.

Nhưng ông vừa tắt được ba giây, thì Điền Kim Minh lại gọi tới, Hàn Thế Kiệt nhíu mày, cuối cùng vẫn ấn nút nghe.

“A lô, Kim Minh à, gần đây sức khỏe sư phụ không tốt cho lắm, khụ khụ.”
Hàn Thế Kiệt quyết định giả bệnh, định để Điền Kim Minh thấy khó mà lui.

“Ha ha, sư phụ à, tôi hiểu rõ suy nghĩ của lão già như ông, nếu không phải đồ đệ đang gặp chuyện cực kỳ khó khăn, thì tôi cũng không quấy rầy ông, nên ông đừng giở ba trò mèo này với tôi”
Sắc mặt Hàn Thế Kiệt tái mét, thầm mắng Điền Kim Minh mấy câu.

Cậu làm như chuyện cậu thấy khó khăn thì lão đây thấy dễ chắc.

“Thằng ranh này! Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Hay là sự đồ chúng ta cắt đứt quan hệ đi!” Hàn Thế Kiệt nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, nếu cứ tiếp tục giữ mối quan hệ sư đồ với Điền Kim Minh, chắc chắn sau này ông sẽ bị liên lụy.

Điền Kim Minh cười khẩy: “Sư phụ, ông làm vậy là không có tâm rồi, năm đó lúc ông nhận tiền tôi, ông đầu nói thế, mà nói có chuyện gì cứ đến tìm ông, ở Hán Thành này không có chuyện gì ông không giải quyết được”
Hàn Thế Kiệt cảm thấy trong lòng khó chịu, ôm ngực thở hổn hển, nếu Điền Kim Minh đang đứng trước mặt ông, ông chỉ mong một đao chém chết anh ta.

“Sư phụ à, trong tay tôi vẫn còn rất nhiều đồ hay, năm đó người ông thích nhất trong hộp đêm là ai? Video hai người thuê phòng vẫn đang trong tay tôi, dáng vẻ oai hùng trên giường của sư phụ, làm tôi cực kỳ ngưỡng mộ
“Khốn nạn! Cậu là đồ vô liêm sỉ! Năm đó tôi bị mù, mới nhận tên khốn như cậu làm đệ tử” Hàn Thế Kiệt tức muốn ói máu, tư vị bị kẻ khác uy hiếp thật khó chịu.

Mắt Điền Kim Minh thoáng qua vẻ tàn nhẫn: “Ha ha, sư phụ, ông cũng là lão già không biết xấu hổ, chúng ta là 49 gặp 50 thôi, nếu ông giúp tôi giải quyết ổn thỏa chuyện trước mắt, thì chúng ta sẽ xóa bỏ chuyện lúc trước, tôi cũng sẽ giao lại hết điểm yếu của ông”
“Được! Quyết định vậy đi, cậu đang ở đâu? Giờ tôi sẽ qua đó ngay!”
“Tôi đang ở trong tiệm của tôi đợi sư phụ đại giá quang lâm đây? Hàn Thế Kiệt cúp máy ngay, thở hổn hển mấy hơi, mới bình ổn lại tâm trạng.

“Tên khốn chết tiệt! Sớm biết thế này năm đó đã tát chết nó rồi!” Hàn Thế Kiệt mắng xong, liền đứng dậy, gọi mấy đệ tử tới, thì rời khỏi trạch viện tới cửa tiệm Điền Kim Minh.

Lúc này, bên trong tiệm đồ cổ của Điền Kim Minh.

Điền Kim Minh gọi xong thì chắp tay ra sau, đi tới bên bàn, cười khẩy: “Sư phụ tôi sắp tới đây rồi, tôi khuyên mấy người nên biết điều một chút, mau cầm đồ cút khỏi đây đi, bằng không lát nữa các người sẽ chịu tội đấy”
“Tôi muốn xem thử ai có thể bắt tôi chịu tội”
Lý Phàm khẽ nói.

Điền Kim Minh trầm mặc, rồi cầm bình trà lên rót cho mình một tách, buồn bực uống cạn một hơi.

Anh không thể thương lượng, cũng chẳng hù dọa được Lý Phàm, đành phải đợi Hàn Thế Kiệt tới giải quyết, nếu ông ta không giải quyết được thì… Điền Kim Minh vẫn chưa nghĩ tới chuyện sau đó.

Gấp mười lần của 30 tỷ là 300 tỷ, Điền Kim Minh hoàn toàn không bồi thường nổi số tiền lớn như vậy, dù có bẻ xương ép tủy cũng không đền nổi 300 tỷ.

Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân nhìn chằm chằm Hàn Thế Kiệt, hai người đều cùng mỉm cười, như đã nhìn thấy ngày tận thế của Điền Kim Minh.

“Anh đắc tội với anh Lý Phàm là tự chuốc khổ, tôi khuyên anh sớm bồi thường tiền đi, bằng không anh thật sự sẽ hối hận đấy”
Anh Lý Phàm đang ra mặt vì mình đúng không? Ừm, nhất định là thế, cô thật sự rất vui, nếu anh Lý Phàm thân mật với mình hơn chút nữa thì tốt quá.

Trần Hiểu Đồng đã bắt đầu suy nghĩ viển vông.

Điền Kim Minh nhìn Trần Hiểu Đồng bằng ánh mắt oán hận, nếu không phải vì cô gái này, sẽ không thu hút Lý Phàm, càng không gây ra cục diện lúng túng như lúc này.

Mấy người có tiền này thật sự không biết nỗi khổ của người dân,15 tỷ chỉ là số nhỏ với họ, còn thật sự so đo như thế, Điền Kim Minh tôi kiếm tiền dễ lắm à? Lúc Điền Kim Minh đang thầm mắng chửi, thì Hàn Thế Kiệt dẫn đệ tử đi vào cửa tiệm.

Vừa thấy Hàn Thể Kiệt đi vào, Điền Kim Minh liền bật dậy khỏi ghế, dưới tình huống khẩn cấp đã và đầu gối vào bàn, làm anh đau đến mức hét lên.

“Ui cha… sư phụ, ông tới rồi, là bọn họ đã đe dọa tôi, ông phải ra mặt giúp tôi” Điền Kim Minh lớn tiếng nói.

Hàn Thế Kiệt liếc nhìn ba người Lý Phàm, thấy ba khuôn mặt trẻ tuổi thì trong lòng hơi lo lắng.

Điền Kim Minh cũng được xem là lão làng trong nghề xem đồ cổ, từng hãm hại vô số người, về cơ bản rất ít người ở Hán Thành có thể ép anh ta gọi cứu binh, rốt cuộc mấy người trẻ tuổi này đã làm như thế nào?
“Tôi là Hàn Thế Kiệt, không biết đồ đệ của tôi đã mạo phạm các vị thế nào?” Hàn Thế Kiệt chắp tay, rất quy củ hỏi.

“Ông Hàn, đồ đệ của ông bán hàng giả lừa người khác, còn nói nếu là hàng giả sẽ đền gấp mười, nhưng giờ lại lật lọng không giữ lời, người không giữ chữ tín như vậy thật sự là đồ đệ của ông à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui