“Haiz!”
Sở Trung Thiên buông tiếng thở nặng nề, hai tay ra sức xoa xoa huyệt Thái Dương.
Camfil đã chiếm thế thượng phong, hơn nữa đang thời khắc quan trọng, anh ta vẫn có thể khiến mình biến mạnh lần nữa, điều này khiến cho Sở Trung Thiên cũng lo lắng cho tính mạng của Lý Phàm.
Ngay giây phút này đây, đầu óc của Sở Trung Thiên đã thành mớ hỗn độn, ông rối đến mức không biết phải nghĩ cách gì.
Lỡ nếu Lý Phàm chết thì phải làm sao đây?
Nếu thế lực to lớn phía sau Lý Phàm tiêu diệt mình, e là cả nhà mình khó thoát khỏi cái chết đây?
Nghĩ mà thật lòng muốn chết thay Lý Phàm quá đi!
Đáng tiếc đó cũng chỉ là suy nghĩ của Sở Trung Thiên mà thôi, dù sao thì giờ phút này người đứng trên võ đài là Lý Phàm.
Ngay đúng lúc Sở Trung Thiên lấy gói thuốc ra, định hút điếu thuốc để bình tĩnh lại, bất chợt tay đang cầm gói thuốc của ông đột nhiên khự lại.
Lập tức ánh mắt của Sở Trung Thiên bất chợt lóe sáng, tay cầm gói thuốc của ông đột nhiên nắm chặt, trong phút chốc nguyên gói thuốc lá 95 bị Sở Trung Thiên nghiền nát vụn.
Giấy gói và cỏ thuốc vỡ vụn hòa lẫn vào nhau, từ khẽ ngón tay của Sở Trung Thiên bay ra ngoài, cũng giống như tâm trạng vui mừng bất ngờ của ông lúc này.
“Trời ạ! Tôi không phải đang mơ chứ!”
Sở Trung Thiên kinh ngạc đưa tay trái nhéo mạnh vào đùi mình, cảm giác đau đớn lan tỏa, khiến cho Sở Trung Thiên phản ứng bằng cách hít một hơi lạnh.
“Ha ha ha! Có vẻ như tôi không nằm mơ, anh Lý thắng chắc rồi!”
Ngay khi Sở Trung Thiên vừa dứt lời, hình ảnh dị thường trên màn hình bất ngờ xảy ra!
Camfil vốn dĩ đang tấn công mạnh mẻ, thậm chí còn sử dụng bí pháp để lần nữa nâng cao sức lực của mình, anh còn sử dụng tuyệt chiêu trấn áp quan trọng của mình.
Đó là chiêu thức quan trọng mà không phải lúc nào cũng được Camfil sử dụng, chỉ cần dùng đến chiêu thức đó, chắc chắn đối phương sẽ mất mạng.
Trên màn hình chỉ thấy Camfil xông lên phía trước không khác gì mãnh hổ, tay trái chụp vào cổ Lý Phàm, tay phải đấm thẳng vào ngực Lý Phàm, cùng lúc đó, chân phải của anh vẫn đang tích lũy dồn sức lực.
Hai chiêu thức phía trước như hư ảo tương sinh, có thể tương trợ nhau, lúc này chỉ còn xem đối thủ phản ứng như thế nào, nếu đối thủ có thể hóa giải hai chiêu này, khi đó hai chiêu đó sẽ trở thành hư ảo không thực, chiêu tích trụ lực từ chân phải mới là tuyệt chiêu áp đảo sau cùng.
Đó chính là tuyệt chiêu mà Camfil học được từ bộ lạc khi anh còn trẻ, trên con đường xưng bá trên đấu trường quyền anh ở thế giới ngầm, Camfil chỉ sử dụng chiêu thức đó hai lần, mà cả hai lần đó khi tung chiêu, đều khiến cho đối thủ lớn mạnh mất mạng.
Đang lúc Camfil đắc ý với tuyệt chiêu để tiêu diệt Lý Phàm của mình, bất ngờ Lý Phàm chuyển phòng thủ thành tấn công, phóng nhanh về hướng Camfil.
Lý Phàm đột nhiên chuyển đổi phòng thủ thành tấn công, khiến cho Camfil có chút bất ngờ không kịp trở tay, ngay lúc Camfil đang muốn lấy bất biến ứng vạn biến, đột nhiên anh kinh ngạc khi thấy cổ tay của mình bị Lý Phàm giữ lấy.
Chuyện này là như thế nào!
Cổ tay của mình sao lại bị Lý Phàm giữ được!
Rốt cuộc thì Lý Phàm đã thực hiện hành động đó như thế nào, anh làm thế nào mà giữ được cổ tay của Camfil, cơ bản Camfil không thể nào nhìn thấy rõ ràng được.
Camfil có chút hoảng, anh liền cuống quít đá bật chân phải của mình ra, với ý định tung ra tuyệt chiêu ẩn giấu của mình.
Cùng lúc đó, Camfil rút mạnh tay mình về với ý định muốn rút tay mình thoát khỏi khống chế của Lý Phàm.
Nhưng ngay đúng lúc Camfil dùng sức rút tay mình về, bất chợt anh cảm nhận được cảm giác đau đớn mãnh liệt từ cổ tay mình lan ra, ngay khi Camfil vẫn tiếp tục ra sức rút về phía sau, bất ngờ mắt anh thoáng qua nét bất ngờ và hoảng sợ.
Ngay lúc này đây, sức lực toàn thân vô cùng lớn mạnh của Camfil, nhưng cốt lõi bên trong lại không hề biến đổi mạnh hơn, giây phút Camfil rút tay về phía sau, tay Lý Phàm đã siết chặt và làm đứt cổ tay của Camfil.
Rắc rắc!
Một âm thanh vang lên, trong hành động rút tay về của Camfil, anh không chỉ không rút được tay mình về, ngược lại còn khiến cho phần cơ thịt của cổ tay bị nứt lìa ra, trong chớp mắt, bàn tay và cánh tay của Camfil đã tách ra, máu tươi không ngừng phun ra.
Ngay khoảnh khắc máu tươi phun ra, Lý Phàm đã rút người lui về sau, hành động này của anh không chỉ tránh được máu tươi bắn vào người, mà đồng thời còn tránh được cú đá mạnh của Camfil.
“A!”
Lúc này đây, Camfil đã không còn tâm trí để ý đến việc anh có đánh ngã Lý Phàm không, mà ánh mắt khủng hoảng của anh đang tập trung vào đôi tay đã mất đi bàn tay của mình.
“Tay của tôi! Không có tay, làm sao tôi đánh võ đài được nữa!”
Camfil tức giận ngửa mặt lên trời hét rống.
Mà ngay lúc này, Lý Phàm đã nhanh chóng vòng ra sau lưng Camfil.
Camfil vẫn còn đang đắm chìm trong tâm trạng phẫn nộ và bi thương, anh không hề nhận thức được điều gì đang chờ đợi mình.
Bùm!
Pặc pặc pặc, bùm bùm bùm!
Âm thanh tấn công vang lên liên hồi, quyền chưởng của Lý Phàm liên tiếp tấn công mạnh vào phần lưng cột sống của Camfil.
Răng rắc răng rắc.
Tiếng vỡ vụn liên tiếp vang lên, hòa cùng âm thanh phát ra từ tấn công của Lý Phàm.
Thuận theo tiếng nổ tung của mỗi đốt xương sống, lưng của Camfil cũng phun ra từng đợt máu tươi, tiếp theo sau đó, thân hình to lớn của Camfil ngã mạnh xuống sàn.
Cột sống vỡ vụn khiến cho Camfil hoàn toàn rơi vào trạng thái bại liệt, toàn bộ cơ thể từ phần cổ trở xuống hoàn toàn mất đi cảm giác.
“Fuck! Khốn nạn! Anh làm thế nào mà làm được như vậy? Sao anh có thể thắng được tôi!”
Camfil hoàn toàn không tin vào những gì xảy ra trước mặt mình, anh hoàn toàn không tượng tượng được mình sẽ thua!
“Ha ha, anh thua không phải là lẽ thường tình sao? Anh đừng tưởng rằng anh sử dụng chút thuốc kích thích thì có thể giỏi hơn tôi.”
Lý Phàm thản nhiên lên tiếng nói, đồng thời chậm rãi cất bước đi về hướng Camfil.
Ánh mắt của Camfil hiện lên vẽ hoảng loạn, anh lớn tiếng hét: “Tôi nhận thua! Tôi đầu hàng! Xin đừng đánh tôi, đừng giết tôi!”
Lý Phàm thản nhiên cười, mủi chân nhẹ nhàng nhón lên.
Ngay lúc mũi chân Lý Phàm đá ra, tiếng hét của Camfil vang lên trong không trung.
Cho đến khi tiếng hét khàn đi, Camfil cũng đã không còn cảm giác.
Khi Camfil trấn tĩnh lại cảm xúc, anh nhìn qua Lý Phàm, lúc này Lý Phàm đã đi ra phía sau hậu trường.
Bên trong bao phòng quan sát trận đấu, Trương Đức Võ đang cầm điện thoại trên tay, chuẩn bị ra lệnh cho người bên dưới hành động.
Nhưng khi nhìn thấy những thay đổi bất ngờ từ trên màn hình, Trương Đức Võ há hốc mồm và không nói được chữ nào nữa.
Sắc mặt của Long Hậu trở nên trầm hẳn, bà tức giận quơ tay gạt toàn bộ ly rượu, chai rượu, bình chứa rượu từ trên bàn rơi xuống đất.
Bùm.
Răng rắc.
Dụng cụ đựng rượu sa hoa đắc tiền, chai rượu vang Romanee-Conti giá trị cao sang, toàn bộ đều vụn nát, giống như tiếng lòng tức giận của Long Hậu trong lúc này.
“Nè, nè nè, quản gia Trương, ông có dặn dò gì không?”
Tiếng nói của người bên dưới vang lên từ trong điện thoại của Trương Đức Võ, người bên dưới của ông lúc này cầm điện thoại mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đó cơ bản không hề biết Trương Đức Võ muốn gì.
Trương Đức Võ bình tĩnh lại, giọng nói của ông khô khốc: “Không, không việc gì, tôi gọi lộn số thôi.”
Trương Đức Võ nhanh chóng cúp điện thoại, ông cúi đầu lui về sau hai bước, đứng dựa vào tường, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, lo sợ nhìn Long Hậu.
Long Hậu lúc này giống như ngọn núi lửa sắp phun trào, toàn bộ cơn giận như dâng cao lên đến đỉnh đầu.
“Rác thải! Đồ vô dụng! Có vậy mà cũng đánh không lại Lý Phàm! Không lẽ Lý Phàm là thần tiên hạ phàm sao!”
Long Hậu tức giận hét lớn.
Trương Đức Võ toàn thân thoáng run rẩy, ông nhỏ giọng nói: “Xin bà bớt giận, sẽ có cách xử lý anh ta thôi, chẳng phải chúng ta vẫn chưa tung ra thủ đoạn chính sao.”
“Về!”
Long Hậu nghiến răng buột miệng nói, sau đó xoay người rời khỏi bao phòng..