Trong phòng giám sát, sắc mặt của Thompson và Cletti lập tức cứng đờ, nụ cười và sự phấn khích dần dần được thay thế bằng sự nghiêm nghị.
“Fuck! Nói theo bọn họ đó là Đ.M mày! Tại sao Camfil lại vô dụng như vậy? Còn Lý Phàm kia sao lại lợi hại thế chứ?”
Thompson gào lên, xách cái ghế bên cạnh đập mạnh lên màn hình giám sát.
Ầm!
Màn hình giám sát bị đập vỡ tan tành nhưng Thompson vẫn chưa hả giận, lại ném chiếc ghế vào máy nước nóng kế bên, bình nước nóng cũng vỡ nát.
“Tôi thực sự cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lý Phàm này mạnh hơn suy đoán của chúng ta.
Tôi nghĩ chúng ta sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này mà Boss đã giao rồi.”
Cletti vẻ mặt như đưa đám nói.
“Nhất định phải hoàn thành, nếu làm không xong chúng ta cũng hòng quay về được.
Chẳng những chúng ta không về được mà người nhà của tôi, của cậu cũng sẽ chết hết!”
Thompson càng nói càng giận, hai tay giật giật tóc như thể giật sứt da đầu thì có thể giải quyết được vấn đề trước mặt.
“Đại nhân, tôi nghĩ chúng ta nên báo tình hình cho này cấp trên biết.
Bởi vì chắc chắn chúng ta sẽ không giải quyết được việc này đâu.
Tôi nghĩ dù Boss có phái ai tới cũng sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ này.”
“Không! Tôi nghĩ chúng ta có thể thử một lần, nếu báo lên sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của chúng ta, tiền đồ đấy? Cậu có hiểu không?”
Cletti bĩu môi, tuy hắn ta thấy tiền đồ quan trọng nhưng lúc này rõ ràng sự nguy hiểm của Lý Phàm đã đe dọa đến tính mạng của bọn họ bất cứ lúc nào.
So với mạng sống tiền đồ chỉ là cái rắm.
“Được rồi Đại Nhân, mọi việc đều nghe lời anh.”
Cletti không phản bác nữa.
Thompson nhắm mắt, trầm giọng nói rằng: “Cậu chắc chắn người đặt cược sáu trăm tỷ kia có liên quan đến Lý Phàm chứ?”
“Chắc chắn, bọn họ đến cùng một lượt.”
“Được, đợi lát nữa bọn họ rút tiền mặt, tạo ra cục diện hỗn loạn, sau đó sắp xếp người dùng thiết bị rút máu nhanh, xem thử có thể thừa dịp rút máu của Lý Phàm không?”
Cletti hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định nghe theo sự sắp xếp của Thompson.
“Được rồi đại nhân, tôi đi sắp xếp ngay đây, nhưng như vậy rất có thể khiến chúng ta bại lộ.”
“Bại lộ cái con khỉ, cậu đi sắp xếp đi, chúng ta sẽ rút khỏi nơi này trước, dù sao giải đấu Quyền Anh ngầm cũng đã kết thúc, không cần mấy đạo cụ rác rưởi này nữa.”
Cletti khẽ gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng giám sát.
…
Lúc này khán giả dưới đài chết lặng trước cảnh tượng Camfil đang nằm bất động trên sàn đấu.
Sự việc thay đổi quá nhanh, những khán giả đang reo hò và ăn mừng chiến thắng sắp tới đều như bị sét đánh, đầu óc trở nên trống rỗng.
Người đầu tiên hoàn hồn là Trần Hiểu Đồng, cô ta reo hò phấn khích: “Chúng ta thắng rồi! Anh Lý Phàm thắng rồi!”
Sau khi reo hò xong, Trần Hiểu Đồng đứng dậy đẩy mạnh Khang Văn Hân vẫn còn đang đang bị sốc.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi rút tiền cược, sau đó đi tìm anh Lý Phàm.”
“Ồ, đúng ha!”
Khang Văn Hân hoàn toàn, phấn chấn nhìn người đàn ông trung niên béo ú bên cạnh.
“Hì hì, nhớ lại lời vừa nói, có thấy rát mặt không? Cái thứ ếch ngồi đáy giếng như ông làm sao biết được sự lợi hại của sư phụ tôi?”
Người đàn ông trung niên béo ú, vẻ mặt ủ rũ nói: “Sao cậu ta lợi hại như vậy? Tôi đã đổ hết tiền cưới vợ vào đây, cược Camfil thắng đấy! Sao Lý Phàm có thể thắng được chứ?”
Khang Văn Hân đắc ý cười ha ha, sau đó đi cất bước theo Trần Hiểu Đồng đến quầy rút tiền mặt thắng cược.
Những khán giả còn lại cũng dần dần hoàn hồn, tất cả đều thở dài, một vài người đặt cược nhiều thì không ngừng đập đầu.
“Tại sao tôi lại ngu xuẩn thế này? Đáng lẽ ra nên cược bên ít người theo mới đúng.
Nếu cược Lý Phàm thì đã lời được mười sáu lần rồi!”
“Nếu cược Lý Phàm, thì chắc chắn đã phát tài.
Đáng tiếc, mình đã bỏ qua cơ hội trời cho này.”
“Nếu ông trời có thể cho tôi một cơ hội quay lại, tôi nhất định sẽ đặt cược Lý Phàm thắng.
Dù bán nhà bán vợ cũng phải cược Lý Phàm thắng!”
Trong lúc khán giả vẫn còn than ngắn thở dài thì người dẫn chương trình đã lên sàn đấu.
“Cuộc tranh tài hồi hộp đầy kịch tính đã đến hồi kết.
Đáng lẽ đã đến lúc trao đai vàng, nhưng nhà đương kim vô địch Lý Phàm của chúng ta đã từ chối nhận giải.
Tôi chỉ có thể vô cùng tiếc nuối thông báo với mọi người rằng giải thi đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế đến đây là kết thúc!”
MC vừa nói xong, thì giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế này cũng hạ màn.
Lý Phàm thay đồ trong phòng thay quần áo, vừa bước ra ngoài Sở Trung Thiên đã chờ sẵn ở cửa.
“Cậu Lý, trận đấu của anh quá hồi hộp, đến lúc cuối tôi thực sự không ngờ…thậm chí lúc đó tôi còn nghĩ cậu sẽ thua đấy.”
“Ha ha ha, lão Sở, cảm ơn ông đã lo lắng cho tôi.
Được rồi, đấu xong rồi tôi phải về thôi.”
“Tôi đưa cậu.”
Sở Trung Thiên giống như chó săn cụp đuôi đi theo sau Lý Phàm.
Cả hai lần lượt bước ra khỏi phòng huấn luyện chiến đấu từ cửa hông, lúc Lý Phàm vừa chuẩn bị đi về phía chiếc xe Mercedes[1]Benz của Khang Văn Hân thì điện thoại anh reo lên.
“A lô Hiểu Đồng, có chuyện gì vậy?”
“Anh Lý Phàm, bọn họ bắt nạt người.
Chúng tôi muốn rút tiền cược nhưng bọn họ gây khó khăn đủ đường, chính là không muốn cho chúng tôi rút.” Trần Hiểu Đồng thở hổn hển nói.
Lý Phàm nhướng mày, anh ta không ngờ nhà cái của Giải vô địch Quyền Anh ngầm lại làm chuyện bỉ ổi như vậy.
“Các người chờ tôi, tôi sẽ tới ngay.”
“Tốt quá.
Chúng tôi sẽ đợi anh.
Anh phải dạy cho bọn chúng bài học nhớ đời đấy!”
Lý Phàm mỉm cười cúp điện thoại, nói với Sở Trung Thiên nói: “Nhà cái của giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế rất tệ sao?”
“Chắc không phải đâu.
Các nhà cái của các giải thi đấu quốc tế kiểu này tương đối đáng tin cậy.
Có phải không rút được tiền cược không? Vậy để tôi đi đi với cậu xem sao? Đúng rồi bạn cậu đặt cược bao nhiêu tiền?”
Sở Trung Thiên thuận miệng hỏi.
“Cũng không nhiều khoảng sáu trăm tỷ.”.
== TRÙM truyện.
OR G ==
Vẻ mặt của Lý Phàm cực kỳ bình tĩnh.
Mí mắt Sở Trung Thiên giật giật, vẻ mặt co rúm.
“Sáu, sáu trăm tỷ? Trời ạ, chả trách lại xảy ra việc này.
Tỷ lệ cược là một ăn mười sau, tức là chín ngàn sáu trăm tỷ.
Lần này sợ là nhà cái ói ba lít máu rồi.”
Sở Trung Thiên thấy Lý Phàm ra tay quá ác.
Nếu ông ta là nhà cái thì cũng sẽ nghĩ cách quỵt nợ.
“Trận đấu này, cược tại chỗ và cược qua mạng phỏng chừng nhà cái có thể thu được mười mấy nghìn tỷ.
Lần này coi như cậu đã cắt cổ họ như cắt cọng hẹ rồi.”
“Ha ha ha, không phải rau hẹ dùng để cắt sao? Dám đánh cược trên địa bàn của tôi thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị cắt cổ đi!” Vẻ mặt Lý Phàm trêu ngươi nói..