Thiếu Chủ Bí Mật


“Điều tra xem bọn họ đi đâu, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được.”
Sắc mặt Lý Phàm lạnh lẽo nói.

Lý Phàm thấy tiền đặt cược cộng với việc anh bị rút máu không hề đơn giản.

Quan trọng nhất chính là, đối phương muốn rút máu anh làm gì?
Bây giờ công nghệ tiên tiến như vậy, có lẽ sẽ có một số công nghệ cao cấp ngầm xuất hiện, nếu những người nước ngoài đó nhân bản anh thì sẽ thành thảm họa gì?
Vì lẽ đó anh nhất định phải bắ được đám người Cletti và Thompson hỏi cho ra lẽ.

Sở Trung Thiên liếc nhìn điện thoại di động: “Tôi đã liên lạc rồi.

Bên phía quản lý giao thông có người đang theo dõi hướng đi của bọn họ và sẽ báo cáo cho tôi biết bất kỳ lúc nào.

Bây giờ đoàn xe của bọn họ đang di chuyển đến một sân bay hàng không chung ở ngoại ô thành phố.”
Sân bay hàng không chung là những sân bay nhỏ, thường là những sân bay chở hàng cỡ vừa và nhỏ, hoặc là máy bay trực thăng cất và hạ cánh, rất khác so với những sân bay chở khách thông thường.

Thỉnh thoảng, cũng có máy bay tư nhân cất, hạ cánh tại các sân bay hàng không chung, tương ứng với đó là tính riêng tư cao hơn nhiều so với các sân bay chở khách thông thường.

“Bọn họ muốn ngồi máy bay rời đi!”
Khang Văn Hân lớn giọng nói.

“Lão Sở, ông đi với tôi đuổi theo xem sao?”
Lý Phàm dẫn theo Sở Trung Thiên đi ra ngoài, Khang Văn Hân và Trần Hiểu Đồng cũng nhanh chóng đi theo.

Trên đường đi, Sở Trung Thiên lấy bốn khẩu súng và mấy băng đạn của đám đàn em.

Lên chiếc Mercedes của Khang Văn Hân.

Lý Phàm ngồi ngay chỗ lái chính, Sở Trung Thiên ngồi bên ghế phụ, Khang Văn Hân và Trần Hiểu Đồng ngồi ở băng ghế sau.

Lý Phàm khởi động xe, chiếc xe rồ ga lên, lao ra ngoài như một cơn lốc.

Cơ thể Khang Văn Hân điên cuồng tiết ra chất Adrenaline, anh ta cực kỳ phấn khích nhìn kỹ thuật lái xe của Lý Phàm.

“Sư phụ, anh quá siêu rồi! Với tốc độ này sợ là chưa tới ba giây đã lên đến một trăm!”
Khang Văn Hân phấn khích vung nắm đấm.

“Tất cả thắt dây an toàn vào.”
Lý Phàm hờ hững nói.

“Ồ.”.

Đam Mỹ Hay
Khang Văn Hân và Trần Hiểu Đồng bắt đầu thắt dây an toàn, Sở Trung Thiên nhanh chóng lấy hai khẩu súng đưa cho Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân.

Khang Văn Hân ngẩn người một lát, sau đó mới run run duỗi tay ra nhận khẩu súng của Sở Trung Thiên đưa.

Tuy đã nhìn quen súng ống trên truyền hình, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta cầm súng thật trong tay.

“Còn… còn phải dùng đến súng sao? Nhưng tôi không biết bắn!”
Cầm chuôi súng trong tay, cảm giác lạnh lẽo kích thích thần kinh của Khang Văn Hân khiến bàn tay anh ta run lên suýt chút nữa đã vứt khẩu súng đi.

Trần Hiểu Đồng lườm anh ta, khinh bỉ nói: “Anh có thể đàn ông một chút được không? Để tôi dạy anh cách lắp đạn, lên nòng, còn bóp cò thì khỏi dạy được không?”
Trần Hiểu Đồng cầm súng qua, thành thạo lắp đạn lên nòng, nhìn qua đã biết là người từng chơi súng.

Khang Văn Hân trợn mắt nhìn, run rẩy hỏi: “Sao, sao cô biết dùng súng?”
“Tất nhiên là tôi đã từng luyện tập.

Anh đừng nói anh chưa từng học qua mấy thứ cơ bản này đấy nhé.

Thật không biết anh làm cậu chủ nhà giàu kiểu gì nữa.

Hơn nữa, không phải đàn ông các anh rất có hứng thú với súng sao?”
Khang Văn Hân sững sờ, hơi lúng túng nói: “Tôi không thích mấy chuyện chém giết kia, hơn nữa lúc ở nhà đã có vệ sĩ, nên không cần lo lắng vấn đề an toàn.”
“Ha ha, vệ sĩ mà tin tưởng được thì heo nái cũng biết leo cây.

Lúc mấu chốt nhất tuyệt đối không thể dựa vào vệ sĩ được.

Tôi đề nghị anh về nhà xem nhiều phim điện ảnh vào.” Trần Hiểu Đồng lắc đầu nguầy nguậy nói.

Lý Phàm liếc Khang Văn Hân qua kính chiếu hậu: “Cậu đừng căng thẳng, không đến lượt cậu dùng súng đâu, chỉ là để cậu giữ lấy phòng thân mà thôi.”
“Ồ, tôi biết rồi sư phụ.”
Sở Trung Thiên liên tục nhìn chằm chằm màn hình di động, báo tin của bọn Cletti cho Lý Phàm biết.

“Họ vẫn còn cách sân bay mười kilomet.

Nếu không ngoài ý muốn, bọn họ muốn đến sân bay.

Tôi sẽ gọi điện thoại cho người bạn ở sân bay hỏi thử xem chỗ anh ta có sắp xếp chuyến bay đột xuất nào không?”
Lý Phàm khẽ gật đầu, sau đó nhấn mạnh chân ga, chiếc Mercedes rít rào, tốc độ tăng vọt lên.

Tốc độ tăng nhanh như chớp khiến mọi người trong xe cực kỳ phấn khích, nhất là Khang Văn Hân, thậm chí anh ta đã quên luôn cảm giác căng thẳng lúc nãy.

Sở Trung Thiên tìm được số điện thoại gọi đi.

Sau khi nói với đối phương vài câu thì cúp máy.

“Mười lăm phút trước có người gọi điện yêu cầu đường bay khẩn cấp.

Là máy bay Gulfstream tư nhân, nơi đến là Lăng Hải.

E rằng bọn họ muốn đáp máy bay qua đó sau đó sẽ đi bằng đường biển.”
Lý Phàm tập trung lái xe, không lên tiếng, bên trong xe chìm vào yên lặng, chỉ có tiếng động cơ không ngừng rít gào.


Bên trong xe chiếc Lincoln Navigator rộng lớn, sắc mặt Thompson vô cùng âm trầm.

“Tại sao kế hoạch của chúng ta lại thất bại?”
“Tất nhiên là thất bại rồi.

Vốn dĩ sẽ rất thành công ai ngờ bị người phụ nữ kia phá hỏng, đúng là bị ma ám mà.

Là do chúng ta xui xẻo.

Có lẽ chúng ta nên tìm nhà thờ cầu nguyện, xin chúa ban phước lành cho chúng ta.”
Cletti nghĩ nhất định là do mấy ngày qua chúa không ban phước lành nên mới bọn họ mới thất bại trong gang tấc thế này.

“Fuck!”
Thompson thấp giọng chửi thề, hai tay xoa xoa hai má: “Đã xin xong đường bay chưa?”
“Xong rồi, đường bay khẩn cấp chỉ có thể xin bay đến Lăng Hải, sau đó chúng ta đành phải đi đường biển.


“Ai nói chúng ta sẽ đi bằng đường biển? Tùy tiện phái mấy tên lính lác lên máy bay là được, còn chúng ta sẽ trốn đi!”
Thompson căm tức nói.

“Trốn đi? Chúng ta trốn đi đâu?”
“Tôi đã sắp xếp phòng trú ẩn an toàn ở kho hàng trong sân bay hàng không chung rồi.

Chúng ta có thể tạm thời trốn ở đó, ngày mai sẽ sóng yên gió lặng thôi.”
“Chúa ơi, anh vẫn không muốn báo lên cấp trên nữa à? Nếu không kêu người đến giúp chúng ta sẽ chết tại đây.

Anh đâu phải không biết Lý Phàm lợi hại cỡ nào, tôi rất có lòng tin cậu ta sẽ trở thành Hồng Thất Công đấy ha ha! Quá lợi hại!”
Cletti làm ra vài thao tác võ thuật.

Mấy ngày nay anh ta đã nghiên cứu không ít về Kungfu, nhưng đa số là xem bộ phim võ hiệp đã qua biên tập.

Mấy người kia bay tới bay lui, hiệu ứng cảm giác thời đại độc đáo khiến Cletti mê mẩn không dứt ra được.

Trong lòng Thompson hơi nảy lên, nhớ tới chuyện Lý Phàm nói về những ẩn sĩ tu luyện Chung Nam lần trước.

“Tôi kêu người của cậu đi điều tra núi Chung Nam, kết quả sao rồi?”
Thompson chau mày hỏi.

“Đã điều tra được, quả thật nơi đó có rất nhiều người ẩn cư.

Đa số bọn họ đều tự xưng là Luyện khí sư nhưng tôi thấy bọn họ chẳng tài giỏi gì.

Thậm chí người của tôi còn thách đấu với vài người, kết quả thắng dễ như bỡn, nói cách khác là bọn họ chẳng có ai biết đánh đấm cả.”
Clleti nhún vai rồi nói: “Theo tôi thấy núi Chung Nam chỉ là điển cố, tôi không đánh giá cao những ẩn sĩ tu luyện khí công kia.”
“Thâm tàng bất lộ mà bọn họ hay nói chẳng qua chỉ là ẩn dụ mà thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui