Thiếu Chủ Bí Mật


Người phụ trách sân bay rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Lý Phàm.

Sở Trung Thiên chào hỏi người phụ trách sân bay, sau khi làm rõ thân phận của mình, người phụ trách sân bay ban đầu vốn có chút kiêu ngạo, sau đó lập tức trở nên cung kính.

Người phụ trách sân bay có thể lộng hành ở sân bay, nhưng ra khỏi sân bay lại chẳng đáng nhắc tới, không còn uy phong như vậy được nữa.

Nhất là người nhà đều sống ở Hán Thành, nếu mà chọc phải mấy vị trước mắt này, nói không chừng người nhà anh ta đều gặp phải tai họa.

“Ngài Thiên, có chuyện gì ngài cứ nói ra là được, sao phải đích thân đến đây một chuyến chứ.”
Người phụ trách sân bay cười nói.

“Có người nợ tiền của cậu Lý, tôi đến đòi nợ giúp, cậu mau chóng trích xuất camera giám sát ra, để cậu Lý xem xem.”
Người phụ trách sân bay thuận theo tầm mắt của Sở Trung Thiên nhìn qua Lý Phàm.

Tuy Lý Phàm trông còn rất trẻ, nhưng người phụ trách sân bay vẫn không dám coi thường Lý Phàm, dù sao vị này cũng là người khiến Sở Trung Thiên vất vả chạy ngược xuôi.

“Cậu Lý, cậu đợi chút, tôi sẽ lập tức cho người trích camera ra.”
Người phụ trách sân bay vẫy tay với cấp dưới, một tên đi lên mở laptop ra, rồi lập tức thao tác nhanh nhẹn.

Rất nhanh cảnh tượng trong camera giám sát đã xuất hiện trên màn hình laptop, người phụ trách sân bay lấy laptop từ chỗ cấp dưới, kèm với nụ cười lấy lòng mang laptop đến trước mặt Lý Phàm.

“Cậu Lý, cậu xem, đây là camera giám sát ban nãy sau khi bọn họ vào sân bay.”
Nhóm người Lý Phàm và Sở Trung Thiên cùng nhau xem màn hình laptop, video bắt đầu từ lúc đoàn xe của Thompson vào sân bay.

Lý Phàm khẽ nhướng mày: “Tua nhanh lên.”
Người phụ trách sân bay hơi ngơ ra, cuối cùng dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới đến thao tác máy tính.

Cấp dưới gõ bàn phím vài cái, sau đó tốc độ của video trở nên nhanh hơn.

“Cậu thấy có được không? Bây giờ là tốc độ gấp bốn lần, là tốc độ khá thích hợp rồi.”
“Nhanh hơn nữa.”
Lý Phàm nhàn nhạt nói.

“Nghe cậu Lý đi, cậu Lý nói tua nhanh bao nhiêu lần thì cậu cứ làm theo.”
Người phụ trách sân bay trách mắng cấp dưới.

Cấp dưới rụt cổ lại, yếu đuối nói: “Cậu Lý, cậu muốn tua nhanh gấp bao nhiêu lần thế ạ?”
“Hai mươi tư lần.”
Đôi mắt của tên cấp dưới lập tức trừng lớn, tròng mắt suýt chút nữa thì rơi ra ngoài.

“Hai, hai mươi tư lần? Tốc độ tua như vậy cao quá rồi, hoàn toàn không thể nhìn rõ được gì cả!”
Người phụ trách sân bay đá vào chân cấp dưới: “Cậu nghe không hiểu à? Cậu Lý bảo làm gì thì cứ làm theo đi!”
“Vâng vâng.”
Tên cấp dưới không dám nói gì nữa, tăng tốc độ của video lên gấp hai mươi tư lần.

Tốc độ tăng càng cao, những động thái trong video đều trở nên nhanh như tia chớp.

Người phụ trách sân bay nhìn qua, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn không thể xem tiếp nữa.

Sắc mặt của Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân cũng như vậy, hai người hoàn toàn không thể chịu được tốc độ cao như vậy, lần lượt dời tầm mắt đi, nếu còn xem tiếp nữa, e là sẽ nôn ra ngay tại chỗ mất.

Sở Trung Thiên miễn cưỡng còn có thể kiên trì được, nhưng sắc mặt cũng có chút khó coi rồi.

Sắc mặt của Lý Phàm lại rất bình thường, gần như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tốc độ cao như vậy.

Rất nhanh Lý Phàm đã đưa tay ra gõ xuống dấu cách, video trên màn hình cũng lập tức dừng lại.

Đó là lúc đoàn xe bảo trì rời khỏi đuôi máy bay.

Cả một video đều không xuất hiện thứ gì đáng nghi ngờ, duy chỉ có một điều khiến Lý Phàm cảm thấy có chút không ổn, chính là chiếc xe bảo trì này.

“Tại sao lúc này lại có xe bảo trì?”
Lý Phàm chỉ vào chiếc xe bảo trì trong video hỏi.

Người phụ trách sân bay nhíu mày, nghi hoặc nói: “Chuyện này, tôi cũng không rõ lắm, theo lí mà nói chiếc Gulfstream này không nên được tiến hành bảo trì ngay trước khi bay mới phải.”
“Có ghi chép của nhân viên bảo trì không?” Lý Phàm hỏi.

Người phụ trách sân bay chỉ vào cấp dưới: “Không nghe thấy cậu Lý hỏi gì sao? Mau kiểm tra ghi chép của nhân viên bảo trì!”
“Tôi là người phụ trách bộ phận bảo trì, bên chúng tôi không sắp xếp người tiến hành bảo trì cho chiếc Gulfstream mới cất cánh ban nãy, tôi cũng không biết chiếc xe bảo trì kia là như thế nào nữa.”
Lúc này nhân viên phụ trách bộ phận bảo trì cũng rất hoảng loạn, cơ thể run rẩy đến mức mềm nhũn ra rồi.

Người phụ trách sân bay lớn tiếng mắng mỏ: “Mấy người đều làm việc như thế nào vậy! Sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Kiểm tra hết toàn bộ nhân viên bộ phận bảo trì, rốt cuộc là ai đã lái chiếc xe bảo trì đó!”
“Vâng vâng, tôi sẽ đi kiểm tra ngay.”
Chủ quản bảo trì lập tức lấy điện thoại ra liên lạc với cấp dưới, bắt đầu kiểm tra người lái xe bảo trì là ai.

Lý Phàm tiếp tục xem video giám sát, thấy chiếc xe bảo trì được lái vào trong nhà kho bảo dưỡng, khẽ nhếch miệng.

“Nhà kho này dùng để làm gì?”
“Đây là kho bảo dưỡng, dùng để bảo trì xe cộ, những vật tư và phụ kiện gì đó đều ở trong nhà kho đó.”
Xem video, sau khi chiếc xe bảo trì đó đi vào thì đã đóng kín cửa nhà kho lại, Lý Phàm khẽ sờ cằm: “Bây giờ có thể mở cửa nhà kho không?”
“Có thể, có thể, nhà kho của chúng tôi có thể điều khiển từ xa, bây giờ tôi sẽ cho người đi mở.”
Người phụ trách sân bay vội đáp.

“Mở cửa nhà kho ra, sau đó để người của anh bao vây nhà kho, lão Sở, chúng ta qua đó trước.”
Lý Phàm nói xong thì vẫy tay với Sở Trung Thiên, hai người cùng nhau đi tới chiếc Benz kia, chuẩn bị lái về phía nhà kho bảo dưỡng.

Trần Hiểu Đồng lập tức đi theo, Lý Phàm dùng ánh mắt ngăn cản Trần Hiểu Đồng.

“Em không cần đi theo, đợi ở đây là được rồi.”
“Vậy sao được, em phải qua đó giúp anh chứ, ban nãy không phải em đã giúp anh một việc rất lớn sao.”
Trần Hiểu Đồng chu miệng, vô cùng tủi thân nhìn Lý Phàm.

Lý Phàm cảm thấy có chút đau đầu, đang do dự, Trần Hiểu Đồng đã ôm chặt cánh tay của Lý Phàm, như một con gấu túi treo trên tay Lý Phàm.

“Em không cần biết, em nhất định phải đi cùng anh, anh đừng nghĩ việc đá em đi.”
“Được rồi được rồi, vậy em phải nghe lời, vào rồi chỉ có thể ở trong xe thôi.”
Lý Phàm bất lực thỏa hiệp.

Trần Hiểu Đồng cười, vui vẻ nói: “Không thành vấn đề, em chắc chắn sẽ nghe lời.”
Lý Phàm lắc lắc đầu, lúc đang chuẩn bị lên xe, Khương Văn Hân cũng xông tới.”
“Sư phụ, con cũng đi, Hiểu Đồng đã đi rồi, con không có lí do gì để không đi theo, hơn nữa con còn có thể giúp sư phụ trông Hiểu Đồng, chắc chắn sẽ không để cô ấy chạy loạn.”
Khương Văn Hân tìm một lí do cho bản thân.

Trần Hiểu Đồng giận dữ trừng mắt với Khương Văn Hân: “Anh gây chuyện đúng không? Có tin tôi xử lí anh luông không.”
“Sư nương à, tôi chỉ tìm một cái cớ thôi, nếu không sư phụ sẽ không đưa tôi theo.”
Khương Văn Hân thấp giọng nói.

Một tiếng sư nương đã khiến Trần Hiểu Đồng trở nên vui mừng: “Thấy anh hiểu chuyện như vậy, chỉ giúp anh một lần thôi đấy.”
Lý Phàm cạn lời nhìn hai người, bất lực lắc đầu: “Mau lên xe đi!”
“Vâng ạ!”
Khương Văn Hân vui vẻ đáp, lập tức mở cửa lên xe..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui