Cletti nhìn thấy thị vệ nằm đo ván trên đất lập tức rùng mình, anh ta đã cảm nhận được tiết tấu sự việc bắt đầu đi theo chiều hướng xấu rồi.
Đang lúc Cletti nghĩ đến chuyện phải núp vào đâu đó thì một chiếc cờ lê lao vút tới, đập mạnh vào đầu Cletti.
Bốp!
Đầu của Cletti bị lún xuống, máu và não tương lẫn lộn.
Khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong đầu Cletti đã hiện lên hình ảnh của Lý Phàm.
Trước khi Cletti có thể suy nghĩ thêm thì sinh mệnh của anh ta đã chấm dứt, đôi mắt nhắm lại và chết.
Hai gã thị vệ giúp Thompson leo tường cũng bị dụng cụ đâm thủng đùi và thân thể nhưng vì đã leo được gần hai mét nên Thompson đã may mắn thoát khỏi cơn lốc các dụng cụ.
Lý Phàm bước ra cửa sau, nhìn hai gã thị vệ chịu đau mà giương súng lên phòng thủ.
Không đợi hai gã thị vệ bóp cò súng, Lý Phàm đã vén áo lên, rút cây súng lục bên hông ra và bắn hai phát về phía hai tên thị vệ.
Pằng Pằng!
Sau hai phát súng, máu tóe ra từ chính giữa trán của hai tên thị vệ và chúng ngã xuống đất một cách ngay hàng thẳng lối.
Thompson đã bám vào được gờ tường, kinh hoảng nhìn Lý Phàm, hai chân bám trên vách tường run lẩy bẩy.
Đáng lẽ hai chân của anh ta phải dùng sức để vượt qua tường một lèo nhưng lúc này đây cặp chân của Thompson không còn chút sức lực nào, chưa nói đến việc vượt tường mà ngay cả bờ tường cũng suýt chút nữa là trượt tay rớt xuống.
Lý Phàm mỉm cười tiến về phía Thompson, thản nhiên nói: “Xuống đi rồi chúng ta thong thả nói chuyện.”
Hai má Thompson giật tưng tưng, môi run rẩy nói: “Tôi, tôi không xuống đâu, anh hãy thả tôi đi đi, mọi chuyện đều do Cletti làm, không liên quan gì tới tôi hết!”
“Đừng có giả vờ ngây thơ, vừa rồi là Cletti yểm trợ cho mày đào thoát đúng không? Thân phận của mày đã bại lộ rồi, không muốn chết thì nhanh xuống đây, còn nếu mày chán sống rồi thì cứ thử đi, xem xem mày có thể vượt qua được bức tường này không.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Lý Phàm khiến cho Thompson bị áp lực về mặt tinh thần rất lớn.
Thompson do dự trong chốc lát rồi cơ thể không tự chủ được mà trượt xuống, cuối cùng hai cánh tay đang bám lấy gờ tường không thể chống đỡ được sức nặng cơ thể nữa, đành phải bất đắc dĩ mà buông tay.
Bịch bịch!
Thompson ngã xuống đất, té đau đến mức nhăn răng hít hà.
“Ai u, cái lưng của tôi, đúng là gặp phải quỷ mà, đã biết từ trước là không nên đến chỗ này rồi mà!”
Lý Phàm đi đến chỗ Thompson, nheo mắt nhìn anh ta nói: “Nói, là ai sai các người tới?”
Thompson gục đầu, trong mắt loé lên.
Nếu nói ra thì không chỉ riêng Thompson tiêu đời mà người nhà anh ta cũng đi đời nhà ma luôn.
Khóe mắt liếc thấy Lý Phàm dường như không phòng bị đối với mình, ngón tay Thompson khẽ giật giật.
“Tôi khai, nhưng tôi khai rồi anh có thể thả tôi đi được không?”
Thompson cố ý di dời sự chú ý của Lý Phàm.
Lý Phàm nhếch mép khinh thường cười nói: “Chắc chắn sẽ thả mày đi, này phải tin vào nhân phẩm của tao chứ.”
“Ha ha, vậy thì được, tôi sẽ khai, kẻ phái tôi đến là, là…”
Thompson đột nhiên rút từ trong ngực ra một khẩu súng, chỉa họng súng về phía Lý Phàm rồi bóp cò.
Lý Phàm tung một cước đá bạt cánh tay đang cầm súng của Thompson sang một bên.
Sở Trung Thiên lao tới, trực tiếp bay lên đá một cước vào mặt Thompson hất văng anh ta ra xa mấy thước.
“Mẹ kiếp mày vẫn còn cứng đầu, dám chĩa súng vào anh Lý, mày có tin tao đánh chết thằng chó già nhà mày không hả!” Sở Trung Thiên điên cuồng gào lên.
“Lão Sở, đừng kích động, con của ông đã được bọn chúng thả ra rồi à?”
Lý Phàm bình tĩnh hỏi.
“Chuyện này… Vẫn chưa.”
Sở Trung Thiên cúi đầu, sắc mặt có chút không được tốt.
“Cứ vậy đi, vừa hay dùng tên này để đổi lấy con trai ông.”
Sở Trung Thiên đột nhiên ngẩng đầu, ra lớn như vậy đích trạng huống, Sở Trung Thiên đều làm tốt đứa con bị giết con tin đích chuẩn bị.
Giờ phút này mà Lý Phàm còn giúp mình nghĩ cách cứu con trai về nên Sở Trung Thiên vô cùng cảm động.
“Anh Lý…”
Sở Trung Thiên nghẹn ngào nói không ra lời.
“Được rồi lão Sở, đừng kích động như vậy, con trai ông sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lý Phàm trấn an Sở Trung Thiên rồi đi đến bên cạnh Thompson túm tóc anh ta.
“Thompson, hành động thiếu suy nghĩ vừa rồi của mày thật khiến tao thất vọng.”
“Không, không, cầu xin anh hãy thả tôi ra, tôi thật sự không khai ra được, nếu khai ra thì cả nhà tôi sẽ mất mạng.”
Thompson nước mắt nước mũi tèm lem nói.
“Mày không tin là tao cũng có thể khiến cả nhà mày chầu ông bà ông vải à.”
Lý Phàm lạnh lùng nhìn Thompson.
Thompson cảm thấy máu huyết trong người sắp đông lại đến nơi rồi, anh ta hoàn toàn tin rằng Lý Phàm nói được làm được.
Ngẫm lại thì kiểu gì người nhà của mình cũng phải chết, Thompson cảm thấy mình đúng là tiến thoái lưỡng nan.
“Tôi, tôi chỉ có thể khai ra một số manh mối có liên quan đến Trương Trình Đổng đã bị anh đánh bị thương lúc trước, là đại boss đã cải biến cho Trương Trình Đổng sai chúng tôi đến đối phó anh.”
Tuy Thompson không có nói thẳng ra là ai, nhưng chút manh mối đó cũng đủ để Lý Phàm điều tra rõ ràng.
“Vậy vì sao lại có người đi lấy máu của tao?”
“Bởi vì, bởi vì anh quá mạnh, anh có thể đánh bị thương một kẻ từng được cải tiến như tên Trương, điều này khiến cho đại boss của chúng tôi vô cùng khiếp sợ, cho nên ông ta muốn lấy máu để nghiên cứu gen của anh xem có thể bù đắp cho khiếm khuyết trong kỹ thuật cải biến gen của ông ta hay không.”
“Đại boss luôn cho rằng công nghệ của mình là hoàn hảo, nhưng có khả năng là ông ta thiếu một loại đoạn gen cảm ứng nào đó, tức là đoạn gen mạnh hơn khiến cơ thể con người trở nên mạnh mẽ hơn.
Ông ấy cho rằng anh đang sở hữu đoạn gen này cũng nên.
“
“Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, cầu xin anh hãy thả tôi ra, rời khỏi đây rồi tôi sẽ vĩnh viễn không quay trở lại nữa, tôi sẽ mai danh ẩn tích và không bao giờ tham gì vào bất cứ chuyện gì nữa.”
Thompson đau khổ cầu xin, anh ta thật sự sợ hãi Lý Phàm rồi.
Trần Hiểu Đồng cùng Khang Văn Hân đuổi theo lại đây, nhìn thấy thi thể trên mặt đất, Khang Văn Hân trực tiếp dùng hai tay bưng kín mặt.
Trần Hiểu Đồng tỏ vẻ khinh thường Khang Văn Hân: “Anh ra dáng đàn ông một chút được không? Bộ dạng như vậy sao mà lái xe? Tôi thấy vào hời khắc mấu chốt phải liều chết với người ta chắc anh không dám đạp ga đâu.”
“Ai, ai nói tôi không dám nhấn ga? Tôi có thể phóng gần 500km đấy!”
Nhắc tới chuyện lái xe, Khang Văn Hân giống như biến thành người khác, không chút sợ hãi.
Lý Phàm đứng dậy đánh mắt với Sở Trung Thiên: “Lão Sở, tôi sẽ đưa tên này đi trước, còn anh hãy liên hệ với người của sân bay xử lý hiện trường đi.”
“Anh Lý cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt những chuyện còn lại ở đây.”
Sở Trung Thiên cung kính nói.
Lý Phàm gật đầu rồi túm đầu Thompson lôi ra cửa.
“Cô cậu đúng là không biết nghe lời gì cả, đã bảo cả hai chờ trên xe sao lại chạy đến đây? Vừa rồi không nghe thấy tiếng súng hả? Lỡ trúng phải đạn lạc nói không chừng sẽ mất mạng như chơi.
Lý Phàm nghiêm mặt nói với Trần Hiểu Đồng cùng Khang Văn Hân..