Thiếu Chủ Bí Mật


“Được, được, tôi sẽ làm theo dặn dò của ngài.

Ngài bảo tôi làm thế nào tôi sẽ làm thế ấy.”
Lão trộm Lưu đã bị dọa sợ đến vỡ mật, càng bị những chuyện trong tự nghĩ ra trong đầu làm mờ trí thông minh, ông ta hoàn toàn không hề nghi ngờ gì về thân phận của Lý Phàm.

Lý Phàm lấy ra một chiếc hộp gỗ đơn giản, đưa tới trước mặt của lão Lưu.

“Đây không phải chính là món đồ Trương Đức Võ muốn ông lấy trộm sao? Chỉ có điều tôi đã động tay vào bên trên một chút, tôi tin ông là người thông minh, biết phải trả lời ông ta thế nào.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi nhất định sẽ bịa ra một câu chuyện thật hoàn chỉnh, tuyệt đối không để lộ ra sự tồn tại của ngài, càng không để ông ta biết món đồ này đã từng bị động tay vào.”
Lúc này lão trộm Lưu gật đầu như tế sao, Lý Phàm hài lòng nói: “Ông có thể đi được rồi, bên ngoài đang có người đợi ông, chần chừ ở lâu trong này ông không dễ giải thích đâu.”
“Bên ngoài?”
Lão trộm Lưu hơi kinh ngạc, nhưng ông ta đã hiểu ra ngay lập tức.

Người mà Lý Phàm nói tới hẳn là đám người A Hổ đang đợi ngoài xe.

“Đại tiên đúng là đại tiên, đúng là bên ngoài đang có người đợi tôi, chính là trên chiếc xe thương vụ bên ngoài, đó là người Trương Đức Võ phái tới để giám sát tôi.”
“Ha ha, tôi nói là có người đang ở hành lang đợi ông, ông mau ra đi, thái độ tự nhiên một chút, đừng để lộ ra sơ hở.”
Nói xong, Lý Phàm lại bay về phía sau và nhanh chóng biến mất trước cánh cửa của căn phòng cuối cùng.

Cả người lão trộm Lưu run như cầy sấy, hai tay ông ta cầm lấy chiếc hộp rồi đứng lên.

“Bên ngoài có người đợi mình? Không lẽ A Hô dẫn người vào đây?”
Ông ta nghi hoặc lẩm bẩm một câu, ông ta cố gắng cử động phần người bên dưới, để biểu cảm của mình bình thường trở lại.

Ông ta hít sâu vào hai hơi, điều chỉnh lại tâm lý rồi cử động hai chiếc giày đang dính chặt, cố kéo nó ra khỏi lớp keo dính.

Sau khi xử lý xong đôi giày, lão trộm Lưu bước nhanh ra tới cửa.

Nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, sau khi ra ngoài, ông ta thò tay đóng cửa lại như cũ.

Ông ta liếc mắt nhìn xung quanh, vừa hay nhìn thấy bóng người đang di chuyển ở cầu thang.

Đúng thật là có người đang đợi ông ta ở bên ngoài, vị đại tiên kia nói không hề sai.

Xem ra ông ta phải tận tâm tận lực hoàn thành công việc mà đại tiên đã giao.

Lão Lưu đi nhanh về phía cầu thang, lúc nhìn thấy mấy người A Hổ ông ta còn giả vờ tỏ ra ngạc nhiên.

“Ấy, người anh em A Hổ, anh làm gì ở đây?”
“Đưa người tới tiếp ứng cho ông, nhỡ đâu ông xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ vào cứu ông.

Mọi chuyện làm tới đâu rồi?”
Ngoài mặt A Hổ cười nhưng trong lòng không hề cười.

“Thành công rồi, thành công rồi, tôi đã trộm được ngọc long bích rồi.

Lần này chúng ta quay về nhận định đưa được cho người anh em họ Trương một câu trả lời hoàn hảo.”
Lão trộm Lưu lắc lư chiếc hộp gỗ trong tay mình, trên mặt nở một nụ cười sung sướng vì đã thành công.

A Hổ khẽ gật đầu, xua tay nói: “Chúng ta quay về giao đồ.”
“Được thôi, không biết người anh em họ Trương đã ngủ chưa? Chúng ta đời đến ngày mai mới giao hay là?”
Lão trộm Lưu vừa đi vừa hỏi, trong lòng cảm thấy nhất định phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà vị đại tiên kia đã giao.

A Hổ cười hai tiếng: “Ha ha, quản gia Trương nhất định chưa ngủ, hẳn còn đang đợi ông báo cáo tin vui.”
“Vậy thì tốt quá rồi, người anh em A Hổ, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không tham công.

Công lao lần này anh một nửa, tôi một nửa, người anh em tôi có thành ý đúng không?”
“Ha ha ha, ông Lưu, ông đúng là có mắt nhìn, những gì ông nói đúng là có thành ý.

Về sau chúng ta sẽ là anh em tốt.”
Nhóm người vui vẻ bước ra khỏi cửa tòa nhà, lên chiếc xe thương vụ phóng thẳng đi.

Không bao lâu sau, nhóm người lão trộm Lưu cùng trở về.

A Hổ và lão trộm Lưu cùng vào phòng của Trương Đức Võ.

Trương Đức Võ ngồi thoải mái trên chiếc ghế thái sư, nhìn thấy A Hổ và lão trộm Lưu quay về, khuôn mặt nở một nụ cười.

“Sao rồi? Mọi chuyện làm tới đâu rồi?”
“Nhờ phúc của người anh em, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi.

Tôi vào nhà của Lý Phàm, không tốn chút công sức nào mà đã lấy được ngọc long bích.

Người anh em, anh qua đây nhìn thử, đây chính là ngọc long bích mà tôi đã trộm được.”
Lão trộm Lưu đưa chiếc hộp gỗ cho Trương Đức Võ rồi nói tiếp: “Người anh em A Hổ đã giúp tôi rất nhiều, nếu như không có sự giúp đỡ của cậu ấy, tôi cũng không lấy trộm được thuận lợi như vậy.”
Trương Đức Võ liếc nhìn A Hổ, hắn ta khẽ gật đầu, khẽ đến mức người khác không thể nhận ra.

Hai người này đang trao đổi ngầm với nhau.

Trương Đức Võ hỏi A Hổ để xác nhận những gì lão trộm Lưu nói có đúng hay không.

A Hổ gật đầu rất khẽ, ý nói rằng những gì lão trộm Lưu này nói đều là sự thật.

Thấy A Hổ khẽ gật đầu, Trương Đức Võ cuối cùng cũng yên tâm, đưa tay mở chiếc hộp gỗ ra.

Ông ta cầm ngọc long bích lên xem cẩn thận rồi lấy điện thoại ra, tìm tấm ảnh Trần Hiểu Đồng đã gửi trước đây, so sánh với nhau.

Sau khi kiểm tra cẩn thận một hồi, không phát hiện ra bất cứ sai sót nào, Trương Đức Võ mới cười hài lòng.

“Không tồi, không tồi, lão trộm, lần này ông làm việc được lắm.

Tôi ghi công đầu chuyện này cho ông, phần thưởng không thiếu phần của ông đâu.”
“Cảm ơn người anh em, nhưng ông không thể thưởng cho một mình tôi, ông phải thưởng cả cho A Hổ và những anh em khác.

Nếu không tôi nhận phần thưởng này nhưng trong lòng cũng không được thoải mái.”
“Ha ha ha, ông đúng là biết làm người, ông yên tâm đi.

Mấy người A Hổ cũng được thưởng.

Mọi người có thể về nghỉ ngơi được rồi.”
Nói xong, Trương Đức Võ xua tay.

Lão trộm Lưu và A Hổ cùng đi ra ngoài, Trương Đức Võ để ngọc long bích lại vào chiếc hộp rồi đóng thật chặt chiếc hộp gỗ.

“Cuối cùng cũng thành công, ngày mai cũng cho Long Hậu được một câu trả lời.”
Trương Đức Võ tự nói thầm một mình, rồi đưa tay sờ chiếc hộp, suy nghĩ làm thế nào để chứng minh ngọc long bích này chính là chiếc chìa khóa bí mật trong truyền thuyết.

Nhưng suy nghĩ cả một hồi, Trương Đức Võ vẫn không nghĩ ra được lý do gì, đành bất lực thở dài một hơi.

“Xem ra vẫn phải kiên nhẫn, nhẫn nại hơn nữa.

Không biết khi nào kế hoạch lớn của mình mới thành công, đúng là không thể chờ được nữa.”
….

Lý Phàm đang nằm trên sofa chuẩn bị ngủ nhưng lại nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.

Ngay sau đó, anh nhìn thấy Trần Hiểu Đồng đang mặc đồ ngủ, rón rén đến gần sofa.

Nhìn Lý Phàm đang nằm trên sofa, tim cô ta đập thình thịch.

Buổi tối, cô ta nhìn thấy Lý Phàm và Cố Họa Y hôn nhau say đắm, cảnh tượng đó đã kích thích đến Trần Hiểu Đồng.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô ta sẽ hiện lên cảnh tượng Lý Phàm và Cố Họa Y đang hôn nhau say đắm.

Thậm chí vừa nãy trong giấc mơ, cô ta còn mơ thấy mình thay thế vị trí của Cố Họa Y, đang ôm hôn say đắm Lý Phàm trên giường.

Trần Hiểu Đồng kích động quá ngồi dậy, cô ta không khống chế được nội tâm mình, không kìm được lén chạy ra khỏi phòng, đi ra phòng khách để tìm Lý Phàm.

Lý Phàm đang nhắm mắt, giả vờ ngủ say.

Trần Hiểu Đồng nhìn thấy Lý Phàm ngủ say, từ từ ngồi xuống, ánh mắt ngang tầm với Lý Phàm đang ngủ.

Đôi môi anh đào kiều diễm của cô ta cong lên, Trần Hiểu Đồng từ từ đưa đầu của mình tới, định hôn Lý Phàm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui