Trần Hiểu Đồng nhắm mắt chu môi, từ từ tiến lại gần môi của Lý Phàm, định hôn trộm anh một cái.
Nhưng đầu cô ta đưa ra rất xa, cả người bắt đầu nghiêng hẳn về phía trước nhưng vẫn chưa hôn được Lý Phàm.
Cảm thấy có điều gì không đúng lắm, Trần Hiểu Đồng choàng mở mắt ra, trước mắt trống rỗng không có ai, Lý Phàm đã không thấy bóng dáng đâu.
“Hả?”
Trần Hiểu Đồng kinh ngạc kêu lên, trong lòng tự nhiên phát run, trong đầu cô ta lập tức hiện ra những cảnh tượng ma quỷ.
“Nửa đêm nửa hôm mà cô không đi ngủ sao, cô đang mộng du à?”
Giọng nói trầm thấp của Lý Phàm vang lên đằng sau Trần Hiểu Đồng.
Trần Hiểu Đồng kinh ngạc, hai tay giữ chặt miệng mới khiến bản thân không sợ hãi hét lên.
Cô ta từ từ quay đầu lại, nhìn Lý Phàm đang đứng đằng sau lưng.
Trần Hiểu Đồng ngồi phịch xuống đất.
“Dọa chết em mất! Anh Lý Phàm xấu quá!”
Trần Hiểu Đồng khẽ vỗ ngực rồi nói.
“Ha ha, mau về ngủ đi, đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung.”
Nhìn Lý Phàm trưng ra vẻ mặt đó, Trần Hiểu Đồng bĩu môi: “Sao anh đáng ghét vậy chứ, không phối hợp với người ta gì cả, đồ ăn dâng đến tận miệng rồi mà anh còn không cần.”
“Chiếm lợi của người khác sau này sẽ chịu thiệt nhiều nhất.”
Giọng nói của Lý Phàm hơi buồn bã.
Trần Hiểu Đồng hoàn toàn cạn lời, cô ta trừng mắt nhìn Lý Phàm rồi hậm hực quay về phòng.
Lý Phàm lắc đầu, anh nằm lại xuống sofa, trong lòng cảm thấy khổ sở, nếu Cố Họa Y cũng chủ động như vậy thì tốt biết mấy.
Vừa nhớ tới Cố Họa Y, trong lòng Lý Phàm lại nóng lên.
Anh mơ màng thiếp đi rồi ngủ một mạch tới sáng.
Lý Phàm vươn vai rồi đi tới nhà vệ sinh rửa mặt, bắt gặp Trần Hiểu Đồng cũng đang đánh răng.
Trần Hiểu Đồng chun mũi, dùng hết sức trừng mắt nhìn Lý Phàm.
“Mau đánh răng rửa mặt đi, trừng mắt nhìn tôi làm gì?”
Lý Phàm biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Hứ, hứ, hứ!”
Trần Hiểu Đồng hứ hứ mấy tiếng rồi mới chịu nhường chỗ.
“Tôi muốn ăn thịt giò heo kho tàu, thịt gà xào sả, thịt viên hấp…”
Trần Hiểu Đồng xòe ngón tay ra đếm, dáng vẻ cố tình muốn làm khó Lý Phàm.
Lý Phàm đang đánh răng, anh nghiêng đầu nhìn Trần Hiểu Đồng bằng ánh mắt quái lạ.
“Mới sáng sớm mà cô đã tập gọi món rồi sao?”
Miệng Lý Phàm còn dính đầy bọt xà phòng nên nói không rõ.
“Đây là những món mà hôm nay tôi muốn ăn, anh đã nói sẽ làm cho tôi một bữa linh đình mà.
Tôi vẫn còn chưa nói xong đâu.”
Trần Hiểu Đồng cố tình ra vẻ đỏng đảnh muốn làm khó Lý Phàm.
Lý Phàm không biết nên nói gì, hình như tối qua đúng là anh đã hứa sẽ làm đồ ăn cho Trần Hiểu Đồng.
Nhưng cô ta đã chọn quá nhiều món.
“Đừng quá đáng thế, một mình cô ăn được bao nhiêu? Nếu cô ăn được hết thì tôi sẽ làm cho cô nhưng nếu cô ăn không hết… thì cô định làm thế nào?”
“Ăn không hết đương nhiên là cho vào trong tủ lạnh rồi, nếu không tôi gói lại đem tặng người ta cũng được.
Dù sao tôi cũng muốn ăn những món này.”
Trần Hiểu Đồng cố gắng hết sức, tối qua hôn trộm Lý Phàm thất bại làm cô ta mất ngủ cả đêm.
“Anh nhìn đi, anh làm tôi tức điên, cả một đêm tôi ngủ không ngon, bây giờ có cả quầng thâm rồi đây này.”
“Này, cô nghiêm túc một chút được không? Nếu cô còn không nói lý lẽ như vậy, tôi sẽ bảo Khang Văn Hân đưa cô đi.”
Lý Phàm ra đòn sát thủ.
Trần Hiểu Đồng mất hết tự tin, cô ta chu môi, phụng phịu nhìn Lý Phàm.
“Nếu anh cứ uy hiếp tôi, tôi sẽ đi tìm chị Họa Y.
Tối hôm qua chúng tôi đã bàn bạc xong rồi, chúng tôi sẽ tới miếu thắp hương, không dẫn anh đi cùng đâu.”
Trần Hân Đồng nói xong, làm một cái mặt quỷ với Lý Phàm rồi quay người chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Lý Phàm lắc đầu, anh không thèm quan tâm tới những gì Trần Hiểu Đồng nói.
Đánh răng rửa mặt sạch sẽ xong, Lý Phàm quay lại phòng khách, nhìn thấy Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đang tụ lại một chỗ thì thầm gì đó.
“Ông xã, em và Hiểu Đồng muốn tới chùa Linh Sơn thắp hương, nghe nói ở đó rất linh thiêng, em muốn đi cầu phúc cho cả nhà chúng ta.”
Cố Họa Y nói rất nghiêm túc.
Lý Phàm xoa đầu, đối với những chuyện thần Phật ma quỷ, anh giữ thái độ cung kính nhưng không hề tỏ ra tin tưởng.
Nhưng Cố Họa Y muốn đi thì anh cũng không làm cô mất hứng.
“Sao tự nhiên em lại muốn đi thắp hương? Hay là chúng ta cùng đi, dù sao anh cũng không có việc gì.”
“Không phải vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, mà còn toàn là chuyện tốt sao? Trong lòng em cảm thấy không an ổn lắm nên muốn đi chùa thắp hương lễ bái.”
Cố Họa Y cảm thấy không thể có quá nhiều chuyện may mắn như vậy được, gần đây có nhiều chuyện tốt như vậy, nói không chừng về sau sẽ nhiều tai họa.
Cô đi thắp hương lễ bái ít nhất cũng sẽ cảm thấy yên tâm hơn.
Trần Hiểu Đồng chun mũi nói: “Tôi và chị Họa Y đi với nhau, không dẫn anh theo cùng đâu.
Anh ở nhà nấu cơm cho chúng tôi là được rồi.”
“Anh ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, em và Hiểu Đồng đi là được rồi.”
Cố Họa Y mỉm cười rồi nói.
Lý Phàm chậm chạp gật đầu: “Cũng được, vậy hai người đi đường chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi ngay cho anh.”
“Anh yên tâm đi, nhất định không xảy ra chuyện gì đâu.
Anh cứ yên tâm ở nhà nấu cơm, tôi muốn ăn thịt viên, cá mè, thịt bò xào cần tây, mấy món rau còn lại anh liệu mà làm.
Lần này anh không còn ý kiến gì được nữa đúng không?”
Trần Hiểu Đồng vênh mặt đắc ý, thè lưỡi với đống quà, dáng vẻ lại rất dễ thương.
Lý Phàm nhướn mày rồi mỉm cười, nói: “Được, nếu cô đã gọi món rồi thì tôi sẽ làm theo những gì cô nói.
Buổi trưa anh chờ hai người về ăn cơm.”
“Vâng, ông xã vất vả rồi.
Bọn em đi đây, tới trưa sẽ về.”
Cố Họa Y vẫy tay với Lý Phàm rồi níu tay Trần Hiểu Đồng cũng đi ra ngoài.
Lý Phàm nhìn theo bóng lưng của hai người đó, hai mắt dần nheo lại: “Đi cùng Trần Hiểu Đồng, tại sao lại chỉ có mình hai người bọn họ đi với nhau nhỉ?”
Càng nghĩ Lý Phàm càng cảm thấy không yên tâm, dù sao thân phận của Trần Hiểu Đồng cũng không đơn giản.
Mặc dù cô ta luôn thể hiện ra là nghe lời anh nhưng ai mà biết được đó có phải là một trò lừa dối hay không.
Anh trầm ngâm khoảng nửa phút, rồi cầm điện thoại lên gọi cho Khang Văn Hân, bảo anh ta lái xe đến đón mình.
Gọi điện thoại xong Lý Phàm vội vã rời khỏi nhà, anh đứng bên đường móc một điếu thuốc ra châm rồi suy nghĩ xem Trần Hiểu Đồng đang đóng vai gì trong chuyện này.
Trong lúc anh đang suy nghĩ thì điện thoại rung lên hai lần, Lý Phàm lấy ra xem, thì ra là tin nhắn của Trần Hiểu Đồng.
Trần Hiểu Đồng: Anh Lý Phàm, chuyện đi chùa Linh Sơn mà không dẫn anh đi cùng là ý của chị Họa Y.
Tôi cũng không gợi ý để chị ấy tới đây, anh đừng nghi ngờ tôi đấy nhé.
Lý Phàm do dự một hồi rồi hai tay mới nhanh chóng đánh chữ trả lời lại.
Lý Phàm: “Vì sao Họa Y lại tự nhiên muốn đi chùa Linh Sơn? Đừng nói với tôi là cô không biết.
Trần Hiểu Đồng: “Tôi cũng biết nhưng không rõ lắm, hình như bạn của chị Họa Y giới thiệu cho chị ấy một vị đại sư, vị đại sư đó hình như là hòa thượng của chùa Linh Sơn.
Hôm nay là ngày mà chị Vân Y đã hẹn gặp hòa thượng kia.”
Lý Phàm càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, sao tự nhiên lại mọc ra chùa Linh Sơn và hòa thượng gì đó.
Lý Phàm lờ mờ cảm nhận được, có mùi âm mưu gì đó đang ở đây..