“Chuyện đua xe chúng ta nói sau, tới lúc đó xem có thời gian không, nếu có thời gian thì tôi sẽ tham gia.”
Lý Phàm trả lời đơn giản.
Trong lòng Khang Văn Hân vui mừng khôn xiết, đây cơ bản đã là một lời hứa, chuyện anh có thời gian hay không anh hoàn toàn có thể sắp xếp được.
Nếu Lý Phàm có chuyện gì, Khang Văn Hân sẽ chịu trách nhiệm làm là được.
“Được, dù sao vẫn còn một khoảng thời gian nữa, không phải gấp, không phải gấp.”
Khang Văn Hân vui vẻ lái xe, tốc độ vô thức tăng lên khá nhiều.
Chuông điện thoại vang lên, Lý Phàm cầm điện thoại lên xem rồi nhận máy.
“Anh Lý, tôi đã chọn xong địa điểm rồi.
Chúng ta sẽ trao đổi con tin với bọn chúng lúc 8 giờ tối nay ở ngoại ô núi Tiên Đài.”
Sở Trung Thiên lớn tiếng nói.
Chuyện này liên quan đến tính mạnh của Sở Phương Thành, con trai của Sở Trung Thiên, vậy nên ông ta vô cùng lo lắng, giọng nói cũng trở nên lớn hơn.
Lý Phàm bình tĩnh nói: “Ừm, tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ tới núi Tiên Đài.
Bên ông chỉ cần chuẩn bị trước thôi, đừng bất cẩn quá.”
“Anh Lý, anh yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bất cẩn.
Tôi đã cử người đến dọn chỗ ở núi Tiên Đài.
Tất cả những người không liên quan đều không được đi vào bên trong.”
“Vậy là tốt rồi, ông và người bên đó kiểm tra lại cho chắc chắn là được, tối nay gặp lại.”
Nghe thấy trong điện thoại vang tới tiếng báo bận, Sở Trung Thiên thở dài một hơi.
Có Lý Phàm ở đó, trong lòng Sở Trung Thiên cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Dù sao thế lực bên kia đại dương mà bọn họ đang đối mặt, trận đấu quyền anh quốc tế cũng chỉ là quân cờ trong bọn họ.
Thực lực trong tay Sở Trung Thiên thậm chí không bằng một con bọ chét khi so sánh với một con cá sấu khổng lồ.
Đối phương nghiêm túc và thận trọng lại ra lệnh một lần nữa, Sở Trung Thiên phất tay để đám đàn em giải tán.
Đám đàn em lập tức nghe theo, tản ra bốn góc, hành động theo những gì Sở Trung Thiên đã dặn dò.
Sở Trung Thiên bước tới chỗ Thompson, khuôn mặt lạnh lùng, nói: “Tối nay sẽ diễn ra trao đổi, cậu gọi điện cho bên đó thông báo địa điểm.”
Tên đàn em cầm điện thoại của Thompson tới, Sở Trung Thiên đưa cho anh ta: “Hi vọng cậu không giở trò.”
“Làm sao tôi có thể giở trò được? Chuyện này liên quan đến an toàn tính mạng của tôi.
Tôi nhất định sẽ nói thật với Laudrew.
Ông cứ yên tâm.”
Thompson nói xong, mở điện thoại lên tìm số của Laudrew và gọi qua.
“Này, Laudrew, bên đó đã chuẩn bị xuất phát trước? Bọn họ đã chọn xong địa điểm rồi, là đỉnh núi Tiên Đài ở ngoại ô Hán Thành.”
“Núi Tiên Đài? Tôi nhớ rồi, một lát nữa chúng tôi sẽ xuất phát, để đổi lại anh, sở chỉ huy đã để tôi dùng máy bay Gulfstream mới nhất.”
Laudrew trả lời qua loa cho có, ánh mắt nhìn qua khung cửa sổ tròn trước mặt để xem tình hình bên trong phòng.
Căn phòng được bài trí ấm áp, nhìn vào có cảm giác như đang ở nhà.
Còn Sở Phương Thành nhắm chặt mắt, nằm thoải mái trên ghế sofa Chivas hạng nhất, lông mày hơi nhíu lại, hai tay giữ chặt lấy tay vịn ghế.
Lúc này hình như Sở Phương Thành đang gặp phải ác mộng, tinh thần căng như dây đàn.
Một người đàn ông da trắng lớn tuổi, vẻ mặt nghiêm túc đang đứng bên cạnh Sở Phương Thành, không ngừng lẩm bẩm nói cái gì đó.
“Sở, cậu là con của Chúa.
Cậu phải làm theo chỉ dẫn của Chúa.
Chúa sẽ luôn mách bảo cậu ở nơi tận cùng trái tim.
Lý Phàm là con quỷ được Satan gửi đến để làm loạn thế giới này.
Cậu phải mai phục bên cạnh hắn, vì Chúa cậu phải chuẩn bị sẵn sàng để loại bỏ hắn.”
Hai tay Sở Phương Thành nắm lấy tay vịn ghế sofa đã lún hẳn vào trong, đầu ngón tay cào lên lớp da thật của chiếc ghế, để lại những dấu tay rất dài.
Nhìn khuôn mặt Sở Phương Thành trở nên vặn vẹo, người đàn ông da trắng lớn tuổi kia nở một nụ cười đắc ý.
Đã hoàn thành xong việc ám thị tâm lý cho Sở Phương Thành, trong tiềm thức của Sở Phương Thành, cậu ta đã trở thành người được Thượng đế phái xuống nhân gian làm gián điệp, để tiêu trừ tên ác quỷ Lý Phàm.
Về sau lúc cần dùng người, chỉ cần dùng ám hiệu lấy danh nghĩa sứ giả của Thượng đế, là có thể khai mở phần tiềm thức của Sở Phương Thành, chỉ huy, khống chế cậu ta làm việc.
Trước khi tiềm thức được khai mở, Sở Phương Thành vẫn sẽ cư xử như một người bình thường, hoàn toàn không để lộ ra một chút sơ hở nào.
Làm xong mọi chuyện, người đàn ông da trắng lớn tuổi cầm ly nước lên uống hai hớp.
Đợi đến khi Sở Phương Thành dần dần bình tĩnh trở lại, ông ta mới mỉm cười búng ngón tay một cái.
Tách!
Tiếng búng tay đánh thức Sở Phương Thành.
Sở Phương Thành ngồi bật dậy khỏi ghế sofa, sợ hãi nhìn xung quanh.
Khi nhìn thấy xung quanh là căn phòng ấm áp, Sở Phương Thành chậm rãi dựa vào ghế sô pha, dùng tay phải xoa mạnh lông mày.
“Sở, cậu là đứa trẻ ngoan.
Gần đây cậu phải chịu một số kích thích tinh thần.
Tôi hy vọng cậu có thể bình tĩnh lại.
Bóng tối sắp đi qua và cậu sẽ lại nhìn thấy ánh sáng.”
Ông già da trắng bắt đầu giảng đạo lý cho Sở Phương Thành.
Sở Phương Thành thả lỏng bàn tay đang xoa lông mày, cố gắng nở một nụ cười: “Tôi sẽ làm vậy, cám ơn bác sĩ, nếu ông không giúp tôi, tôi nghĩ, tôi nghĩ, tôi sẽ chẳng có được một giấc ngủ bình yên.”
“Ha ha ha.”
Người đàn ông lớn tuổi da trắng, nhẹ nhàng xoa đầu Sở Phương Thành.
“Được rồi, quá khứ đã qua rồi.
Những gì chúng ta nhìn thấy là tương lai.
Laudrew đã hứa với tôi hôm nay sẽ đưa cậu về.
Tối nay cậu sẽ trở lại nhà, sống tiếp một cuộc sống tươi đẹp bên ba của mình.”
Sở Phương Thành trở nên phấn khích, trong suốt mấy ngày bị quản thúc Sở Phương Thành vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Hiện giờ cuối cùng cũng nghe được một thông tin tốt lành.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi thật sự rất nhớ nhà, tôi rất muốn về nhà gặp ba tôi.
Tôi thật sự rất nhớ ông ấy, tối nay tôi thật sự được nhìn thấy ông ấy sao? Ý tôi nói là được gặp ông ấy ngoài đời thực chứ không phải là mơ.”
Sở Phương Thành vẫn không thể tin được những gì người đàn ông lớn tuổi da trắng kia nói, bởi vì thời gian cậu ta bị quản thúc cũng không phải là ngắn.
Trong khoảng thời gian này, Sở Phương Thành đã dùng thử nhiều cách để trốn khỏi đây nhưng đều không được như ý muốn.
Tin vui bất ngờ ập đến vào lúc này khiến Sở Phương Thành cảm thấy khó tin.
“Ha ha ha, xem ra chấn thương tâm lý của cậu vẫn còn một chút, nhưng theo thời gian nó sẽ dần dần biến mất.
Sau khi trở về, cậu sẽ khỏe lên thôi, tôi hứa bọn họ nhất định sẽ đưa cậu về.
“Cảm ơn, thật sư cảm ơn ông rất nhiều.”
Sở Phương Thành vừa nói vừa rơi nước mắt.
“Được rồi, cũng sắp tới giờ rồi, cậu đi cùng Laudrew rời khỏi đây, ngồi máy bay trở về quên hương của mình đi.”
Người đàn ông da trắng lớn tuổi nói xong, chỉ và cửa, ra hiệu cho Sở Phương Thành nên rời khỏi đó rồi.
Sở Phương Thành lau nước mắt ở khóe mắt, cố nén xuống sự phấn khích trong lòng, đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Sau khi ra khỏi cửa, Sở Phương Thành hơi sợ hãi, co người lại khi nhìn thấy Laudrew.
“Chào anh, bác sĩ nói anh sẽ đưa tôi về, đưa tôi về lại Hán Thành.
Xin hỏi điều này có thật không?”
“Đương nhiên là thật, chẳng lẽ giữ cậu lại để cậu ăn bám chúng tôi?”.