Ông ta lao đến nhà hàng lẩu long khảm nhanh như một tia chớp, Khang Vĩnh Kiền ngay cả xe cũng không dừng cho yên ổn, trực tiếp nhảy xuống xe vào trong tiệm lẩu.
Đi vào trong phòng bao của bọn người Lý Phàm.
Lý Phàm ngồi ở vị trí chủ vị, Sở Trung Thiên ngồi ở bên trái Lý Phàm, Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân ngồi ở bên phải Lý Phàm.
Nhìn thấy Khang Vĩnh Kiền bước vào cửa, Lý Phàm mỉm cười gật đầu: “Đến rồi đói à, ngồi đi.”
Nhìn thấy Lý Phàm, tinh thần của Khang Vĩnh Kiền hoảng hốt một chút, cảm thấy mấy ngày nay quả thật mình giống như đang trong mộng cảnh.
Nếu như lúc trước không xảy ra xung đột với Lý Phàm thì tốt biết bao nhiêu.
Chát.
Khang Vĩnh Kiền hung hăng đánh mình một bàn tay, vẻ mặt cầu xin nói: “Anh Lý, tôi biết sai rồi, cảm ơn anh đã có thể tha thứ cho tôi, sau này sau này tôi mong anh chỉ bảo nhiều thêm.”
“Tự mình đánh mình làm cái gì, đều là chuyện đã qua hết rồi, không cần phải nhắc lại đâu, sau này cứ đi theo Văn Hân kinh doanh câu lạc bộ đua xe là được.”
Lý Phàm thì lại khoan dung độ lượng không cần phải so đo quá nhiều với Khang Vĩnh Kiền, hơn nữa còn có mối quan hệ với Khang Văn Hân đang đặt ở đây.
“Đúng đúng, sau này tôi nhất định sẽ kinh doanh câu lạc bộ đua xe với Văn Hân cho thật tốt, anh Lý, anh cứ nhìn biểu hiện của tôi đi.”
Khang Vĩnh Kiền biểu hiện lòng trung thành, sau đó ngồi xuống cái ghế đối diện Lý Phàm.
Sở Trung Thiên nâng ly rượu lên nói: “Anh Lý, chúng tôi thật sự vô cùng biết ơn anh, nếu như không có sự giúp đỡ của anh thì sợ là hai ba con chúng tôi sẽ mãi mãi cách biệt.”
Sở Phương Thành nói theo: “Cảm ơn anh Lý, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình của anh.”
Lý Phàm có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ông Sở à, ông làm cái gì phải vậy, như thế này chẳng phải trông xa lạ với nhau à, đều là người một nhà, ngồi xuống ăn cơm uống rượu là được rồi, cảm ơn cái gì chứ.”
Sở Trung Thiên kéo miệng cười một tiếng, một câu nói đều là người nhà của Lý Phàm làm Sở Trung Thiên hưng phấn đến nỗi thiếu chút nữa đã nhảy lên.
Có thể trở thành người một nhà với Lý Phàm, vậy thì tương đương với việc Sở Trung Thiên ôm lấy một cái đùi của Lý Phàm.
“Được, vậy thì thôi cũng không khách khí với anh Lý nữa, ở bên phía Văn Hân muốn kinh doanh câu lạc bộ đua xe, nếu không thì cũng để đứa con trai vô dụng của tôi qua đó giúp đỡ một chút đi, xem như để thằng bé học hỏi kinh nghiệm.”
Sở Trung Thiên đang tranh thủ cơ hội cho con trai của mình có thể gia nhập vào câu lạc bộ đua xe, vậy thì có thể để Sở Phương Thành tiếp xúc với Lý Phàm nhiều thêm một chút, sau này nói không chừng còn là tai mắt của Lý Phàm, vậy thì có thể có nhiều cơ hội hơn rồi.
Lý Phàm nhìn về phía Sở Phương Thành, mặc dù Sở Phương Thành đã khoảng hai mươi tuổi, nhưng mà trên mặt vẫn bộ dạng non nớt ngây thơ.
“Anh Lý, em học chuyên ngành máy tính ở Massachusetts, em có thể tham gia vào tất cả các khía cạnh phần mềm trong câu lạc bộ đua xe.”
Sở Phương Thành cố gắng đề cử bản thân mình.
“Được rồi, học ngành nào cũng không quan trọng, năng lực mới là quan trọng nhất, sau này cậu cứ đi theo Văn Hân giải quyết chuyện của câu lạc bộ đua xe đi.”
Một lời của Lý Phàm đã quyết định tương lai của Sở Phương Thành.
Có điều là bây giờ nghĩ đến lúc này câu lạc bộ đua xe lại dựng lại một nhóm cơ sở, Lý Phàm cảm thấy lo lắng tương lai của câu lạc bộ đua xe.
Trên cơ bản, Khang Văn Hân không có kinh nghiệm thực chiến, Khang Vĩnh Kiền lại là một phú nhị đại ăn chơi hào phúng, lại cộng thêm Sở Phương Thành ngây thơ non nớt, ba người bọn họ tạo thành một nhóm, thấy như thế nào cũng có cảm giác không đáng tin cậy.
“Văn Hân, đội đua mới của cậu xem như cũng đã được thành lập rồi, nói cho tôi nghe kế hoạch của cậu với câu lạc bộ đua xe đi.”
Khang Văn Hân sửng sốt một chút, suy nghĩ rồi lại nói: “Đương nhiên là phải thiết kế một bãi đua xe tốt nhất, phải có đường đôi chuẩn F1, đường đua Kart, đường đua của siêu xe,…”
Trong nháy mắt sắc mặt của Lý Phàm đen lại, những điều Khang Văn Hân nói chẳng tính là kế hoạch.
“Đây chính là kế hoạch của cậu đó hả? Tôi đã nói cái này không phải là kế hoạch rồi mà?”
Lý Phàm hờ hững hỏi.
Khang Văn Hân xấu hổ giải đầu một cái: “Tôi vẫn còn chưa nghĩ quá nhiều đâu, chuyện đó, đầu tiên là lợi dụng mối quan hệ trong giới này, mấy cậu chủ nhà giàu thích chạy siêu xe, thích đua xe cũng không quá nhiều, nhưng mà vẫn luôn không có nơi để bọn họ hội tụ lại.”
“Quan trọng nhất đó chính là đua xe ở trong nước lại không phát triển, không có một xa vương, xa thần tốt tập hợp tất cả lại, cho nên tôi cảm thấy nếu như muốn để câu lạc bộ có thể thành công thì điểm quan trọng nhất chính là sự thu hút, chúng ta cần có một nhân vật mang tính đứng đầu.”
Khang Văn Hân càng nói, hai mắt lại càng sáng hơn, cảm thấy mình đã nắm được điểm mấu chốt, hai mắt sáng rực nhìn về phía Lý Phàm.
“Sư phụ, sư phụ chính là nhân vật tiêu biểu đó, chỉ cần anh có thể tham gia vào cuộc thi đấu đua xe toàn thế giới thì đã có thể trở thành xa vương đứng vị trí thứ nhất ở trong nước, vậy thì chắc chắn câu lạc bộ này đã thành công được một nửa.”
Khang Vĩnh Kiền nghe thấy được bảy tám phần, đại khái cũng đã hiểu ý của cháu mình, liền phụ họa theo.
“Văn Hân nói có lý đó, chính là phải có một nhân vật mấu chốt, anh Lý, anh là người thích hợp nhất.”
Trần Hiểu Đồng nhìn thoáng qua hai chú cháu Khang Văn Hân, có chút bất mãn nhếch miệng nói: “Khang Văn Hân, anh Lý Phàm hỏi anh có kế hoạch như thế nào, anh vừa nghiêng đầu lại đổ hết tất cả chuyện này lên trên người của anh Lý Phàm, vậy còn cần anh để làm cái gì nữa?”
“Tôi thấy ba người không có ai được hết, nếu không thì cứ để tôi phụ trách câu lạc bộ đua xe là được rồi, tuyệt đối còn làm tốt hơn là mấy người nữa đó, để các người nhìn thấy cái gì gọi là phụ nữ không thua đấng mày râu.”
Trần Hiểu Đồng nói xong lại bỏ đồ ăn vào trong chén của Lý Phàm: “Anh Lý Phàm nhanh chóng ăn đi, không cần phải để ý tới mấy người này đâu.”
Lý Phàm cười, ăn đồ ăn, thản nhiên nói: “Văn Hân, cậu nói đúng đó, nhưng mà cũng không đúng, nhân vật đứng đầu là cái gì chứ, đều là những người có thể thêu hoa dệt gấm cũng không phải là tính quyết định.”
“Cậu trở về suy nghĩ cho thật kỹ đi, ba người cũng có thể thảo luận với nhau, trước tiên viết ra một phần kế hoạch, không thể trong lòng không có kế hoạch mà chơi đùa lung tung được.”
Trong nháy mắt trái tim của Khang Văn Hân trở nên lạnh lẽo, vốn dĩ còn tưởng rằng có thể được Lý Phàm khen ngợi một câu, nhưng mà kết quả lại còn phải xây dựng kế hoạch.
Xây dựng kế hoạch là phiền phức nhất, chỉ nhìn một chút đã đủ nhức đầu rồi chứ đừng nói chi là muốn mình biên soạn.
Khang Vĩnh Kiền lại nghiêm túc nói: “Anh Lý nói rất đúng, chúng ta nhất định phải nghiêm túc xây dựng kế hoạch, cái đó, chuyện biên soạn cứ để cho Văn Hân làm chủ đi, tôi với Sở từ ở bên cạnh hỗ trợ.”
Khang Văn Hân lập tức cảm thấy có một cái nồi lớn từ trên trời rơi xuống hung hăng đập vào trong sọ não của mình.
Chú của mình làm việc không được, trình độ vung nồi không ai bằng.
Khang Văn Hân bất đắc dĩ gửi gắm hi vọng lên trên người của Sở Phương Thành, Sở Phương Thành có chút ngây thơ nói: “Tốc độ viết chữ của tôi rất nhanh, anh Văn Hân, anh nói đi, đến lúc đó tôi sẽ đánh bản kế hoạch ra là được rồi.”
Trong nháy mắt, Khang Văn Hân có một loại xúc động muốn phun máu ra, mẹ nó cái này quả nhiên là cái gánh hát rong mà, Lý Phàm nói không sai tí nào.
Được thôi, trông cậy vào ai cũng không bằng trông cậy vào mình, Khang Văn Hân cảm thấy đây chính là cái nồi mình đã tạo ra, mình vẫn nên ngoan ngoãn cõng đó thôi.
“Được, tôi sẽ nghiêm túc thành lập kế hoạch, làm xong rồi sẽ mời sư phụ xem xét, lần này tôi sẽ thiêu đốt vũ trụ nhỏ bé của tôi và sử dụng cả linh hồn của mình để xây dựng kế hoạch.”.