Thiếu Chủ Bí Mật


“Hôm nay tập đoàn Họa Vân Y đã diễn ra một buổi khai trương long trọng, chủ tịch kiêm tổng giám đốc là cô Cố Họa Y tiến hành cắt băng khánh thành, đồng thời có bài phát biểu về việc thúc đẩy phát triển kinh tế Hán Thành…”
Trên tivi đang chiếu tin tức hồi chiều này, Laudrew, Thompson, Wallace ngồi cùng một chỗ chăm chú nhìn tin tức.

“Cô gái xinh đẹp này chính là vợ của Lý Phàm đó à?”
Laudrew hỏi.

“Đúng vậy, cô ta chính là vợ của Lý Phàm, trước đó làm việc trong công ty gia tộc nhà họ Cố, lần này chủ tịch kiêm giám đốc của tập đoàn mới thành lập, xem ra là có chút vấn đề.”
Thompson có chút có uể oải lên tiếng nói.

Mặc dù là được cứu trở về nhưng mà Laudrew cũng không đồng ý cho Thompson trở về, cái này khiến cho Thompson sa sút tinh thần.

“Thompson, cậu nên giữ vững tinh thần, chỉ có cậu là người quen thuộc nhất tình huống, chúng ta muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải cần có sự trợ giúp của cậu.”
Thompson cố gắng nặn ra vẻ tươi cười: “Được rồi, tôi sẽ cố gắng.”
“Lúc cậu bị Lý Phàm bắt, người phụ trách tiếp ứng với các người đâu rồi?”
“Anh ta còn chạy nhanh hơn cả tôi, cái tên đó quả thật giống như là một con thỏ vậy, thật là đáng chết, nhớ tới là tôi tức giận đầy bụng đây này.”
Thompson nổi nóng mắng một trận, sau đó mới hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía Laudrew: “Anh hỏi anh ta làm cái gì vậy, anh ta chỉ là một con chuột nhát gan mà thôi.”
“Không không không, anh ta cũng không phải là một người bình thường, ngay cả tôi cũng không biết thân phận cụ thể của anh ta, bởi vì thông tin của anh ta được giữ bí mật với một quyền hạn rất cao, ngay cả tôi cũng không điều tra ra được, tôi chỉ thăm dò được anh ta là người được tổ chức xếp vào để đối phó với Long Môn, đã ẩn nấp hơn mười năm.”
Thompson giật mình, những chuyện Laudrew nói anh ta hoàn toàn không tin được.

“Anh, anh ta thật sự là người được xếp vào để đối phó với Long Môn hả? Tại sao anh ta lại phụ trách tiếp ứng cho chúng ta, cái này khiến cho tôi không thể hiểu được.”
“Tôi cũng không hiểu, nhưng mà đây chính là sự thật, chúng ta cần phải tìm được anh ta, nếu như anh ta có thể giúp đỡ, vậy thì coi như là tốt rồi.”
Laudrew nhìn Thompson bằng ánh mắt mong đợi, Thompson vuốt vuốt cái trán, cố gắng nhớ lại phương thức liên lạc.

“Hình như là chúng tôi có một phương thức liên lạc dự bị, có một số điện thoại, sau khi gọi tới chỉ cần nói ám hiệu, sau đó cứ chờ đợi là được rồi.”
“Vậy thì còn chờ gì nữa, nhanh chóng liên hệ với anh ta đi.”
Thompson do dự một lát, sau đó cầm điện thoại ra bắt đầu gọi cho dãy số trong trí nhớ.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, truyền đến một âm thanh có chút già nua: “Ai nha, đây là nhà vệ sinh công cộng ở Thủy Xa Hạng, không có chuyện gì thì đừng có gọi điện thoại cho tôi.”
“Phương phiến nhị bị hồng đào lão đánh chết, tiểu Vương muốn tìm đại Vương.”
Thompson nói rất nghiêm túc.

Trong điện thoại trầm mặc trong chốc lát, sau đó âm thanh già nua kia lại nói: “Đại vương đi xem ba hai năm rồi, cậu là người ở đâu.”
“Tôi là khỉ trên núi.”
“Biết rồi, cậu chờ đi.”
Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh bị cúp máy, Thompson để điện thoại di động xuống rồi nói: “Nói xong ám hiệu rồi, kêu chúng ta chờ.”
“Vậy thì cứ chờ thôi, hy vọng là có thể có một kết quả tốt.”
Ba người Laudrew tiếp tục xem tin tức, yên lặng chờ đợi đối phương trả lời điện thoại.

Nhưng mà đợi một cái liền đợi hết mấy tiếng đồng hồ, đợi đến lúc trăng lên rồi điện thoại của Thompson mới vang lên.

“Oh my god, đây chắc là anh ta gọi điện thoại lại trả lời, hy vọng không phải là cuộc điện thoại của mấy tên bán hàng đáng chết.”
Thompson vừa nói vừa ấn nghe điện thoại.

“A lô, tôi là Thompson.”
“Tôi biết, cậu có chuyện gì thì nói nhanh đi, chẳng lẽ là cậu không bị bắt hả?”
“Tôi đã bị bắt lại, nhưng mà đã được trao đổi, tổng bộ phái Laudrew cùng với đội chiến đấu thứ mười một đến, bây giờ chúng tôi cần có sự giúp đỡ của anh.”
Thompson đi thẳng vào vấn đề.

“Ồ, cái này xem như phải bỏ vốn ra nha, trong Thủy Xa Hạng số 5 có quán rượu, các người có thể đi tìm tôi, có điều chỉ có thể đến ba người.”
“Được rồi, chúng tôi lập tức đến đó.”
Thompson cúp điện thoại: “Anh ta kêu chúng ta đi đến đó, trong quán bar Thủy Xa Hạng, chỉ có ba người được đến đó.”
“Chúng ta đúng lúc có ba người, mỗi người mang theo một cây súng.”
Laudrew nói.

Wallace vẫn luôn không nói gì lại móc ra hai cây súng ngắn từ bên hông đưa qua cho Thompson và Laudrew.

Sau khi ba người bọn họ họ chuẩn bị xong thì rời khỏi khách sạn, lái xe đi về phía Thủy Xa Hạng.

Thủy Xa Hạng là một địa danh cổ xưa, có rất nhiều lời đồn khác nhau về địa danh này, nhưng mà vẫn chưa có kết luận.

Nhưng mà nơi này có rất nhiều trạch viện trên trăm năm, bây giờ đều đã được cải tạo thành các loại quán bar khách sạn nhỏ nhỏ, kinh doanh tốt ghê gớm.

Thủy Xa Hạng số năm là một quán bar không có tên tuổi, trông có vẻ bí ẩn nhất trong khu phố.

Mặc dù quán bar này không có tên tuổi, nhưng mà thường xuyên mời các nhóm nhạc đến trú ngụ, ngược lại có tiếng tăm không nhỏ.

Lúc bọn người Thompson đi vào trong quán ba, nghe thấy âm nhạc heavy metal mãnh liệt, đây là nơi dành cho những người trẻ tuổi điên loạn, cái này khiến cho ba người Thompson có hơi lạc lõng.

“Oh my god, sao lại có một nơi ồn ào như thế cơ chứ, đúng là nằm ngoài dự liệu của tôi.” Laudrew oán trách nói: “Cậu nhanh chóng xem xem anh ta đang ở đâu, âm nhạc như thế này làm cho tôi không chịu đựng được.”
Ánh mắt Thompson tìm kiếm bốn phía, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Có quá nhiều người, quá hỗn loạn, tôi cũng không nhìn ra được anh ta đang ở đâu.”
Wallace cảnh giác chú ý dòng người xung quanh, lúc có một nhân viên phục vụ đi đến gần, tay của Wallace đột nhiên nắm chặt cây súng.

Ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào nhân viên phục vụ đó, Wallace cảm thấy khí tức nguy hiểm từ trên người của nhân viên phục vụ.

“Phản ứng của anh không tệ đó, không hổ là người của đội chiến đấu thứ mười một, đi theo tôi, anh Phàn đang chờ các người trong hầm.”
Sau khi nhân viên phục vụ nói xong thì xoay người rời đi, ba người Wallace liếc mắt nhìn nhau đi theo bước chân của nhân viên phục vụ.

“Hai người cẩn thận một chút, nhân viên phục vụ ở đây quả thật không đơn giản, các người chú ý bước đi của cậu ta, đó chính là cao thủ, nếu như quả thật có xảy ra chuyện gì đó, chưa chắc là tôi có thể bảo vệ được cho các người.”
Cảm xúc của Wallace có hơi căng cứng, hối hận vì đã không mang theo mấy tên thủ hạ tới đây.

Laudrew và Thompson nghe Wallace nói như vậy thì sắc mặt cũng có chút khó coi, hai người không hẹn mà đều nghĩ tới hậu quả xấu nhất.

“Đáng chết, tôi mà biết thì tôi đã về rồi.

Laudrew, tôi muốn trở về, ngày mai anh thả tôi về nước đi, tôi tự mua vé máy bay là được rồi.”
“Ngậm miệng lại! Không hoàn thành nhiệm vụ này thì cậu trở về thì cũng chỉ có một con đường chết.”
Laudrew hung hăng trợn mắt nhìn Thompson, cảm thấy Thompson là con sâu làm rầu nồi canh, ngay cả tâm tư muốn bóp chết cũng có.

Lúc này nhất định phải đoàn kết, sao có thể nói ra câu chạy trốn.

Thompson bất đắc dĩ liếc mắt sang nơi khác, im lặng đi theo đám người vào trong lối đi dưới lòng đất.

“Các người tự động đến tìm anh Phàn, cần gì phải khẩn trương như vậy?”
Nhân viên phục vụ vừa cười vừa nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui