Thiếu Chủ Bí Mật


Bắt Long Ba tôi quỳ trên đất sủa gâu gâu?
Rốt cuộc là ai cho anh ta cái can đảm đó?
Cho dù anh ta có chết cũng sẽ không quỳ trên mặt đất sủa như chó đâu!
Long Ba khó chịu không kìm nén được cảm xúc trong lòng nữa, vung nắm đấm về phía Lý Phàm, chuẩn bị bảo vệ lòng tự trọng của mình bằng hành động.

Nhưng ngay khi nắm đấm của Long Ba vừa giơ lên thì chân Lý Phàm đã đạp lên tới bụng dưới của anh ta, đá văng bay lên cao rồi rơi phịch xuống nóc siêu xe.

Bộp!
Anh ta bị ngã trên nóc siêu xe và khiến cho đầu xe lõm vào một lỗ.

“Hức!”
Mọi người đều nhất thời hít một hơi thật sâu, không ngờ Lý Phàm không những là một tay đua cừ khôi mà khi đã ra tay thì còn là một người tàn nhẫn.

“Sư phụ thật tuyệt vời! Nhưng lúc nãy quên không bật chế độ camera rồi, đúng là nên ghi lại những động tác đó, tốc độ và sức mạnh bùng nổ ấy đúng là quá đỉnh!”
Khang Văn Hân trơ trẽn xông tới trước mặt Lý Phàm để nịnh nọt, còn Trần Hiểu Đồng thì khinh thường liếc nhìn anh ta một cái.

“Lời tâng bốc của anh đúng là chẳng ra gì, quá thô tục, quá thấp kém, sau này phải khen ngợi anh Lý Phàm của tôi một cách tao nhã.”
“Tôi đây không phải là… còn chưa chuẩn bị xong xuôi hay sao, sau này nhất định sẽ khen ngợi thật có tầm.”
Khang Văn Hân lúng túng nói.

Lúc này những người xung quanh đều hoàn hồn, đủ các thể loại nịnh nọt tặng quà, cũng không có ai đi xem xem Long Ba thế nào.

Cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc, kẻ thất bại như Long Ba lúc này đã không còn được mọi người chú ý, giống như mảnh giấy vệ sinh ném vào thùng rác sau khi dùng xong vậy, hoàn toàn đã biến thành rác rưởi.

Lý Phàm ngáp một cái, lười biếng nói: “Cũng đã muộn rồi, mọi người về tắm rửa rồi đi ngủ đi, đợi đến khi câu lạc bộ đua xe thành lập thì húng ta lại tụ họp tiếp.”
“Đúng, đúng, đúng, anh Lý nói đúng, nếu anh ấy đã buồn ngủ rồi thì chúng ta cũng đừng làm mất thời gian nữa, hãy để anh Lý trở về nghỉ ngơi đi.”
“Đua một trận tuyệt vời như vậy, anh Lý chắc hẳn cũng tốn rất nhiều tâm sức rồi, anh ấy nên nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta sẽ đến thăm vào một ngày khác.”
“Khi câu lạc bộ đua xe được thành lập, chúng tôi đều muốn tham gia làm thành viên, tới lúc đó hy vọng sẽ được anh hướng dẫn.”
Trong tiếng nói chuyện của mọi người, Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng ngồi lên hàng ghế sau của xe Mercedes-Benz, còn Khang Văn Hân thì ngồi vào ghế lái.

Khi chiếc Mercedes-Benz bắt đầu khởi động rời đi, mọi người đều cùng giơ tay lên vẫy vẫy và tiễn anh ra về.

Khi thấy chiếc đèn chiếu hậu của xe không còn chiếu tới nơi nữa, mọi người cười nói vui đùa phóng xe rời đi.

Trong suốt quá trình này, không một ai đến xem Long Ba ra sao.

Anh ta nằm bất động trên nóc chiếc siêu xe, cảm giác cuộc đời tưởng chừng như tan nát.

“Lý chết tiệt… phụt!”
Long Ba còn chưa nói hết câu, trong miệng phun ra một ngụm máu.

Long Ba cảm thấy đau đớn cố gắng hết sức lăn lộn một lúc, cơ thể lăn từ nóc xe xuống, ngã xuống đất “bộp” một phát.

Nhìn bốn bề xung quanh trống vắng không một bóng người, Long Ba cười khổ, nhịn đau lấy điện thoại di động trong túi ra.

Tìm ra một số điện thoại rồi bấm gọi, anh ta nhắm mắt lắng nghe giọng nói từ điện thoại.

“A lô, Tiểu Ba hả, sao lại nghĩ tới chuyện gọi điện cho tôi thế? Không phải đã nói là có chuyện gì cũng không tìm tôi hay sao.”
Giọng nói vang lên trong điện thoại hơi đùa cợt.

“Đông Tử, tôi đang ở trên con đường Lạc Nhạn Lĩnh, có bị thương một chút, mau tới đón tôi.”
“Hả?”
Đông Tử bật ra âm thanh kì lạ, không ngờ Long Ba lại bị chấn thương.

Nghĩ đến sự nguy hiểm của con đường Lạc Nhạn Lĩnh, phản ứng đầu tiên của Đông Tử là anh ta bị tai nạn xe hơi.

“Anh lái xe gặp tai nạn rồi ư? Hãy ở yên vị đấy đừng đi đâu hết, bây giờ tôi sẽ đến cứu anh ngay.”
“Không phải là xảy ra tai nạn, tôi bị người ta đánh, vừa rồi thi đấu thua, tức giận muốn đi tìm bọn họ đánh nhau một trận, ai ngờ vừa giơ nắm đấm ra, thì đã bị anh ta đá văng bị thương nặng.”
Long Ba vô cùng thất vọng nói.

Đua xe không thắng được, đánh nhau cũng thua người ta, Long Bân lập tức cảm thấy mình là đồ rác rưởi vô dụng, dường như gì cũng không bằng Lý Phàm.

Đông Tử ngạc nhiên suýt chút nữa thì đánh rơi chiếc điện thoại trên tay xuống đất: “Trời đất! Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Anh đua xe mà còn thua? Anh chắc phải là người có kỹ năng đua xe giỏi nhất trong nước mà.”
“Giỏi nhất cục cứt ấy, thằng đó đã lái một chiếc Mercedes-Benz bình thường chưa qua sửa lại và giành chiến thắng trước con siêu xe của tôi.

Anh ta thậm chí còn ném văng tôi ra một góc không nhìn thấy gì nữa hết.”
“Trời đất ơi! Còn có người lợi hại đến như vậy sao, xem ra tôi phải đi xem xem rốt cuộc người có thể thắng anh trông như thế nào.”
Lúc này Đông Tử rất muốn gặp Lý Phàm, trong lòng vô cùng tò mò về anh.

“Đừng nói nhảm nữa, mau tới đón tôi.”
“Được, tôi đi ngay bây giờ.”
Cúp điện thoại, Long Ba nằm trên mặt đất nhắm mắt bắt đầu chờ đợi mòn mỏi.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, từ trên trời vang lên tiếng máy bay trực thăng, Long Ba đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên một sự nhẹ nhõm vì đã được giải thoát.

Ngay sau đó máy bay trực thăng đáp xuống khoảng trống bên cạnh, Đông Tử thân hình cao lớn bước xuống, sải bước thật nhanh tới chỗ Long Ba.

Nhìn thấy vết máu dính trên khóe miệng và quần áo của anh ta, Đồng Tử sững sờ một lúc, sau đó nhìn vào vết lõm trên nóc con siêu xe.

“Trời đất, anh bị người ta đá văng lên nóc xe bằng một cước ư?”
“Đúng vậy, một cước, đã đá bay tôi.”
Long Ba yếu ớt nói.

“Được đấy chứ, làm được như vậy phải cần dùng sức lực không nhỏ, xem ra là người luyện võ.”
Đông Tử nói xong thì cúi xuống, bắt đầu kiểm tra cơ thể của anh ta.

.

ngôn tình hoàn
Sau khi xác nhận Long Ba không gặp vấn đề gì nghiêm trọng thì mới yên tâm.

“Xem ra anh ta không muốn lấy mạng của anh, nếu không e rằng đã cho anh toi đời rồi.”
“Nói nhảm ít thôi, đưa tôi lên máy bay, tôi muốn tìm cách báo thù, phải thắng anh ta trong trận đua xe, ngã ở đâu thì đứng lên ở đấy.”
Đồng Tử ôm Long Ba lên khỏi mặt đất, xoay người đi về phía trực thăng.

Hai người bước lên đó, chiếc trực thăng từ từ cất cánh bay về phía một viện dưỡng lão bí mật ở ngoại ô Hán Thành.

Không lâu sau trực thăng đáp xuống viện dưỡng lão, một đội nhân viên y tế đã nhận được lệnh khiêng Long Ba đến gần phòng bệnh bằng cáng.

Sau khi vào phòng, các nhân viên y tế cùng nhau thực hiện một loạt quy trình kiểm tra.

“Kết quả kiểm tra sức khỏe đã có rồi, bị tổn thương mô mềm, ngoài ra có chút chấn thương bên trong, nhưng không nghiêm trọng nên không cần điều trị bằng phẫu thuật.”
Đông Tử nói xong ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường: “Nói đi, anh muốn báo thù như thế nào? Xem tôi có thể giúp không.”
“Tất nhiên là cần đến sự giúp đỡ của anh, trước tiên hãy tìm hiểu lý lịch, tôi muốn biết rốt cuộc làm sao anh ta có thể có kỹ năng đua xe tốt như vậy?”
Đông Tử nhún vai, trên mặt lộ ra vẻ bất lực: “Điều này e là … tôi không giúp được gì cho anh rồi, tôi đã điều tra thông tin về anh ta, Lý Phàm chưa từng đi học đua xe chuyên nghiệp.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui