“Ha ha, ông Bát, ông nêu ý kiến của ông trước đi?”
Long Ba cười lạnh nói.
“Chuyện này, đương nhiên là ông trung thành với Long Môn, những gì ông có được đều do Long Môn ban cho.
Chỉ cần ông cháu lên tiếng, Bát gia này nhất định sẽ nghe theo.”
Bát gia cũng là kẻ gian xảo, lúc này không thể để lộ gốc gác được nên đương nhiên là ông ta sẽ nói lời khách sáo.
Long Ba cũng không muốn biết thái độ của Bát gia, vừa nãy anh ta hỏi vậy chỉ để lót đường cho câu tiếp theo mà thôi.
“Bát gia đúng là biết thời thế, ông nội cháu nói cũng không sai.” Long Ba cố ra vẻ sâu xa.
“Ồ? Ông nội cháu nói gì về ông?”
Bát gia hơi căng thẳng hỏi.
Long Ba chỉ cười không nói khiến ông ta càng căng thẳng hơn: “Tiểu Ba, cháu mau nói đi.
Chỉ cần cháu nói, Bát gia sẽ tặng cháu một món quà lớn.”
“Qùa lớn thì không cần, nếu Bát gia muốn biết thì giúp cháu xử lý Lý Phàm đi.
Đây hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay với ông nhỉ.”
Long Ba cảm thấy đã mớm đủ lời rồi mới thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình.
Vẻ mặt của Bát gia thay đổi trong nháy mắt, ông ta cười xòa nói: “Xử, xử lý Lý Phàm à, chỉ sợ ông có lòng mà không có sức.”
“Bát gia, ông có ý gì? Lẽ nào ông không muốn biết ông nội cháu nói gì về ông sao?”
“Ha ha, không biết thì không biết thôi.
Nhưng thằng cháu trai này mày muốn giả vờ làm đại gia trước mặt ông đây vẫn còn kém lắm!”
Bát gia lập tức lật mặt, mánh khóe nhỏ nhoi của anh ta sao có thể thoát khỏi đôi mắt cáo già của ông ta.
Hơn nữa Long Ba muốn Bát gia đối phó Lý Phàm, vậy chẳng khác nào bảo ông ta đi chịu chết, Bát gia đương nhiên nổi khùng rồi.
Long Ba ngạc nhiên bởi thái độ trở mặt nhanh như chong chóng của Bát gia, hoang mang nói: “Ông Bát, sao ông lại nói như vậy, ai giả vờ trước mặt ông!”
“Đương nhiên là thằng nhóc mày rồi, tao thấy xem ra Lý Phàm còn chưa dạy dỗ mày đủ nhỉ! Mày cũng không nghe ngóng thử xem nó có thân phận gì mà dám ra tay với nó? Mày muốn gây họa cho ông nội mày phải không!”
Long Ba và Đông Tử đều sửng sốt, cả hai đều không cảm thấy Lý Phàm có thân phận không đơn giản gì, dù sao hai người vừa đọc xong thông tin cá nhân của anh.
Long Ba còn cảm thấy thắc mắc, nhìn về phía Đông Tử với vẻ hỏi dò.
Đông Tử chậm rãi lắc đầu, tỏ ý gã cũng không biết chuyện này là sao.
“Ông Bát, Lý Phàm chỉ là một thằng vô dụng mà thôi.
Tôi đã đọc thông tin về nó rồi, ông đừng tưởng ông có vai vế cao hơn tôi là có thể nói linh tinh.”
Long Ba bình tĩnh lại, nhìn thẳng Bát gia không hề sợ hãi.
Trong mắt Long Ba, Bát gia chỉ là một ông già đã thất thế, chẳng có gì đáng để sợ cả.
Bát gia nhìn Long Ba như nhìn kẻ thiểu năng, lạnh lùng nói: “Chỉ với cái đầu ngu ngốc của mày, ra ngoài sẽ bị người khác giết chết mười nghìn lần.”
“Ông Bát! Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, ông biết gì thì nói thẳng ra, đừng có nói nhảm với tôi.
Nếu không tôi sẽ kể hết những gì xảy ra ở đây cho ông nội tôi nghe!”
Bát gia xoay cổ tay, đi tới trước mặt Long Ba, giơ tay lên tát mạnh vào mặt anh ta.
Chát chát chát.
Tát xuôi xong lại tát ngược lại, Bát gia bị thằng cháu trèo lên đầu ngồi, tức điên người nên ra tay không hề nể nang gì.
Chỉ trong chớp mắt đã tát cho hai má Long Ba sưng vù lên, khóe miệng chảy máu.
Long Ba cắn răng nhịn đau, ngơ người đến mức không kêu lên một tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm Bát gia bằng ánh mắt tràn đầy căm tức.
Khi Bát gia thu tay lại, Long Ba phun một ngụm nước bọt lẫn cả máu, cười gằn nói: “Đánh thoải mái không? Khó chịu thì đánh thêm hai cái nữa, ông đây bảo đảm ông không sống được tới ngày mai!”
“Phi!”
Bát gia nhổ một bãi đờm lên mặt Long Ba, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ.
“Tao dạy dỗ mày thay ông nội mày, để mày biết cái gì là phép tắc.
Ngoài ra tao cũng nói cho mày biết thân phận của Lý Phàm, anh ta là thiếu chủ Long Môn! Đừng nói là mày, dù ông nội mày tới cũng không dám thẳng mặt làm gì nó!”
Lời nói của Bát gia giống như sấm sét giữa trời xanh, nổ ầm ầm trong đầu Long Ba.
Anh ta vốn không ngờ tới Lý Phàm lại là thiếu chủ Long Môn, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.
“Không thể nào, sao anh ta có thể là thiếu chủ Long Môn!”
Long Ba lớn tiếng gào lên.
“Tin hay không tùy mày.
Nếu mày không tin tao thì có thể hỏi Long Hậu, Long Hậu đang ở Hàn Thành đấy.”
Long Ba vô cùng hoang mang, vẻ hống hách vừa nãy đã hoàn toàn biến mất.
Nếu phải đối phó với một người bình thường, Long Ba thích làm thế nào cũng được.
Nhưng nếu phải đối phó với thiếu chủ Long Môn, thì hành vi hiện giờ của anh ta nhất định sẽ rước tới phiền phức cho Đại long vương.
Không thể để người khác nắm thóp, nếu Long Ba mà đối phó Lý Phàm thật thì đó chính là điểm yếu cho người khác lợi dụng.
Người khác sẽ liên tưởng tới Đại long vương, nhất định sẽ dấy lên càng nhiều sóng gió vô căn cứ!
Long Ba càng biết rõ ràng ông nội mình đang ngấm ngấm nuôi dưỡng thế lực, nếu anh ta gây rắc rối ảnh hưởng tới kế hoạch của ông nội, vậy thì e rằng ông nội sẽ cho anh ta nhừ đòn.
Long Ba càng nghĩ càng thấy lắm vấn đề, trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, cảm thấy cả người đều không thoải mái.
“Ông Bát, vừa nãy…vừa nãy cháu xin lỗi, cháu không biết Lý Phàm là thiếu chủ Long Môn! Nếu cháu biết anh ta là thiếu chủ cháu nhất định sẽ không xúc phạm anh ta!”
Lúc này Long Ba mới hiểu vì sao anh ta bị đuổi khỏi đội đua xe, thu hồi bằng lái siêu cấp.
Đối với thiếu chủ Long Môn mà nói, chuyện này chỉ cần nói một câu là xong!
Đáng hận!
Chỉ mong lúc gặp Long Hậu, anh ta có thể bôi nhọ Lý Phàm, để bà ta xử gọn anh!
“Xin lỗi tao làm gì, mày muốn xin lỗi thì tìm thiếu chủ xin lỗi đi! Nếu không hậu quả không phải thứ mình mày có thể gánh được!
Tao sẽ nói chuyện này cho ông nội mày biết, về đây.”
Bát gia nói xong là đi luôn, Long Ba còn muốn cầu xin tha thứ nhưng ông ta đã rời khỏi phòng bệnh rồi.
Long Ba nằm trên giường, ỉu xìu như bị mất hết sức lực, ánh mắt trống rỗng.
Đông Tử câm như hến thu mình ở một góc, lúc này mới dám ra tới dãn người, vừa nãy gã bị cơn giận của Bát gia dọa sợ.
“Bát gia thật là…giấy đây, lau mặt trước đi.”
Đông Tử lấy giấy ăn đưa cho Long Ba.
Long Ba không hề để ý anh ta, trong đầu vẫn quanh quẩn lời Bát gia vừa nói.
Nếu để Bát gia gọi điện cho ông nội, vậy anh ta chắc chắn xong đời, nhất định phải nắm chặt cơ hội cứu vãn tình hình mới được.
“Đông Tử, nhanh đi chuẩn bị quà, quà to, quà xịn! Ngày mai chúng ta đi xin lỗi Lý Phàm!”
Long Ba hô lớn.
“Hả?”
Đông Tử khá ngạc nhiên hỏi: “Cậu định đi xin lỗi thật à?”
“Thật, mau đi chuẩn bị đi, phải là món quà tốt nhất!”
Long Ba nói xong thì cầm điện thoại, gọi cho Bát gia.
“Alo, Bát gia, cháu là tiểu Ba đây.
Vừa nãy cháu có lỗi với ông quá, cháu to gan, nên đánh!”.