Thiếu Chủ Bí Mật


Thời gian như bóng cau qua khe cửa, mới thế mà nhoáng cái đã hết ngày.

Bận rộn suốt một ngày, Cố Họa Y vươn vai một cái, hai tay vươn lên để lộ dáng người xinh đẹp của Cố Họa Y.

Lý Phàm kìm lòng không đậu, bèn đi qua ôm Cố Họa Y, kéo cô vào lòng.

Cố Họa Y dựa vào ngực Lý Phàm, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói với Lý Phàm: “Đợi nhàm chán đúng không, hay là buổi tối chúng ta đi shopping đi.”
“Ừ, em muốn đi à? Nghe nói buổi tối có một chợ giám định và thưởng thức đồ cổ, hay là chúng ta đi xem đi, cũng nên mua cho văn phòng em vài món đồ cổ phù hợp để trưng bày.”
Bây giờ Cố Họa Y đã là Tống giám đốc quản lý cả tập đoàn vài nghìn tỷ, văn phòng nên có chút đồ gì đó để trưng bày, đồ cổ tranh chữ là thích hợp nhất.

Cố Họa Y gật đầu: “Cũng được, em cũng biết văn phòng hơi trống trải, vừa vặn tìm đồ về trưng bày, tuy nhiên em không hiểu đồ cổ, anh nhìn giúp em nhé.”
Nhìn nụ cười như thiếu nữ của Cố Họa Y, Lý Phàm không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên môi Cố Họa Y.

Hai người hôn nhau nồng nhiệt một hồi mới chậm rãi tách ra, Cố Họa Y thở hổn hển nũng nịu lườm Lý Phàm một cái.

“Suýt chút nữa là không thở được rồi.”
Cố Họa Y hờn dỗi nói.

“Ha ha.”
Lý Phàm cười hai tiếng, vươn tay kéo Cố Họa Y đứng lên: “Vậy chúng ta đi đi, bằng vào hỏa nhãn kim tinh của anh, nhất định có thể đào được đồ tốt nhất cho em mang về trưng bày.”
“Tin tưởng anh đó, có cần gọi Khang Văn Hân và Hiểu Đông luôn không?”
Lý Mặc lắc đầu nguầy nguậy: “Không dẫn bọn họ theo, bọn họ chính là hai bóng đèn, còn sáng hơn cả đèn pha.”
“Ha ha.”
Cố Họa Y không nhịn được cười duyên hai tiếng, sau đó tay trong tay với Lý Phàm đi ra ngoài.

Sau khi hai người rời khỏi tập đoàn Họa Vân Y bèn tìm một nhà hàng đồ Tây đi ăn cơm, sau đó mới đi đến hội giám định và thưởng thức đồ cổ ở Giai Khí Đường.

Phòng mới mở ở Hán Thành không lâu, là chi nhánh của phòng Giai Khí Đường có trụ sở lịch sử trăm năm tại thủ đô.

Sau khi chi nhánh Giai Khí Đường này khai trương, nó đã thu hút rất nhiều người nổi tiếng ở Hán Thành.

Dù sao có chứng nhận truyền thừa trăm năm của Giai Khí Đường, lại thêm Giai Khí Đường có nhiều đồ hiếm lạ, cho nên người có tiếng tăm ở Hán Thành rất thích đến ủng hộ, bỗng chốc khiến nó nổi bật có một không hai ở giới đồ cổ Hán Thành.

Tuy nhiên Giai Khí Đường không chỉ kiếm tiền cho riêng mình mà còn rất suy nghĩ cho người cùng ngành ở bản địa, mỗi tuần lại một tổ chức hội giám định và thưởng thức, lấy tiếng tăm của Giai Khí Đường cung cấp cơ hội cho người cùng nghề tại địa phương ở lễ hội này, thuận tiện bán đồ trong tay ra.

Trong hội giao lưu, ông chủ của Giai Khí Đường sẽ cung cấp dịch vụ triển lãm miễn phí, vô hình chung tạo ra quyền uy của Giai Khí Đường ở Hán Thành này.

Lúc đi đến trước cánh cửa mang phong cách cổ xưa của Giai Khí Đường, Cố Họa Y hơi ngạc nhiên nói: “Là Giai Khí Đường à, gần đây nghe nói khá nhiều về nó.”
“Gần đây cửa hàng đồ cổ nổi tiếng nhất Hán Thành chính là chỗ này, hôm nay là ngày có hội giao lưu, đi xem xem có gặp được đồ tốt không.”
Lý Phàm nắm tay Cố Họa Y, hai người cùng nhau đi vào Giai Khí Đường.

Trong sảnh đợi của Giai Khí Đường đã chật cứng người, phần lớn mọi người đều mặc âu phục giầy da, nhìn khá giống doanh nhân thương vụ.

Những người mặc âu phục giày da này không chỉ đến xem đồ cổ mà còn muốn đấy đây mở rộng mối quan hệ.

Từ sau khi không ít nhân vật nổi tiếng thích đến Giai Khi Đường, dẫn tới có một ít người làm ăn luồn cúi mong đầu cơ cũng đi theo vào, dự định nhờ vào thảo luận đồ cổ để tiếp xúc với một ít danh nhân, nhìn xem có thể có được cơ hội mới hay không.

Lý Phàm và Cố Họa Y vừa đi vào lập tức nhận được sự chú ý của rất nhiều người trong phòng.

Tổ hợp trai xinh gái đẹp luôn dễ thu hút sự chú ý nhất, nhất là khi Cố Họa Y xinh đẹp như tiên nữ.

Cố Họa Y hơi ngượng ngùng khi bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, cô cảm thấy không thoải mái bị người khác nhìn chằm chằm.

Lý Phàm tiến lên che đi hơn nửa người Cố Họa Y, cũng ngăn cản đi những ánh mắt nhìn về phía Cố Họa Y.

Đám người xung quanh đồng thời phát ra một tiếng thở dài, đều tiếc hận Lý Phàm ngăn cản bọn họ hưởng thụ ngắm người đẹp.

“Chỉ cần người đẹp này, Vương Ngũ tôi nhất định phải làm bạn bè với anh chàng kia.”
Vương Ngũ nói thầm một tiếng, trên mặt hiện lên nụ cười đáng khinh, nhanh chóng bước về phía Lý Phàm.

Mới đến vị trí cách Lý Phàm khoảng năm ba bước, Vương Ngũ đã vươn tay ra, làm bộ muốn bắt tay.

“Người anh em này nhìn khá lạ mặt, chắc là lần đầu tiên đến Giai Khí Đường đúng không, hay là để Vương Ngũ tôi dẫn đường cho hai người nhé.” Vương Ngũ thân thiết nói.

Lý Phàm hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

“Không cần, anh cứ làm việc của anh đi.”
Nụ cười trên mặt Vương Ngũ lập tức cứng lại, trong lòng chửi thầm một câu, xấu hổ nói: “Người anh em, cho chút mặt mũi đi, nhiều người nhìn như vậy mà, cậu cũng không thể làm tôi mất mặt chứ.”
“Dựa vào cái gì mà phải cho anh mặt mũi? Anh có mặt mũi à? Là tôi muốn anh đến đây à?”
Lý Phàm lạnh mặt ném ra ba câu hỏi.

Vương Ngũ lập tức hỗn độn trong gió, hai má co rút lại, cảm thấy bản thân đang bị coi thường.

“Được, người anh em cậu được lắm, không cho Vương Ngũ tôi mặt mũi? Chúng ta chờ xem.”
Vương Ngũ ném ra một câu cứng rắn rồi xoay người đi sảnh sau.

Cố Họa Y thấp giọng hỏi: “Không sao chứ anh? Anh ta đi ra phía sau, có khi nào đi tìm người đến không?”
“Chúng ta sợ phiền phức sao? Anh không gây chuyện cũng không sợ bị gây chuyện, nếu anh ta dám gọi người đến, anh đương nhiên sẽ cho anh ta xem.”
Lý Phàm hoàn toàn không thèm để ý, bây giờ cả Hán Thánh đều là địa bàn của anh, nếu ai dám không mở to mắt nhìn thì tuyệt đối là không có việc gì nên ngứa đòn tìm đánh.

Cố Họa Y mím môi nhịn cười, nũng nịu nói: “Anh giỏi nhất được chưa.”
“Nếu bà xã đã nói như vậy, anh đây sẽ không khiêm tốn nữa, anh quả thật là người tài giỏi nhất ở đây, đi, nhìn xem hôm nay có đồ tốt không.”
Lý Phàm cười ôm Cố Họa Y, hai người cùng nhau đi xem gian hàng xung quanh.

Các gian hàng xung quanh chủ yếu trưng bày đồ cổ, đồ đồng đen, đồ sứ và ngọc bích, ở sâu trong sảnh là tranh chữ, có thể nhìn thấy nhiều đồ cổ chính thống khác nhau ở đây.

“Mấy đồ đồ đồng đen ở đây đều bị gỉ loang lổ hết, cũng không biết có phải thật hay không, nghe nói đồ đồng đen có nhiều hàng giả lắm.” Cố Họa Y nhìn đồ đồng đặt đầy trên quầy thì nghiêng đầy hỏi Lý Phàm.

Chủ quầy đứng bên cạnh lập tức tươi cười nói: “Đồ của tôi đều là thật, quả thật là bây giờ có rất nhiều đồ đồng đen giả, nhưng đồ tôi bán tuyệt đối là hàng thật, bảm đảm mười ngàn năm!”
“Sao anh có thể cam đoan đây chính là đồ thật được?”
Lý Phàm cười hỏi.

Chủ quầy ra sức vỗ ngực, trên mặt là biểu cảm vô cùng chân thành.

“Ai chẳng biết Trương lão Thất tôi chính là người bán đồ đồng đen số một ở Hán Thành, đồ của tôi đều ra từ quặng thật đấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui