Thiếu Chủ Bí Mật


Trương Lão Thất nghe Lý Phàm nói vậy thì cười khẩy: “Vịt chết còn mạnh miệng, nếu cậu vẫn thấy đồ của tôi là đồ giả thì có thể mời ông chủ cửa hàng Giai Khí Đường tới xem, hỏi xem đồ của tôi là hàng thật hay hàng giả.”
Trương Lão Thất xuất đòn sát thủ, ông chủ của Giai Khí Đường đã cùng phe với nhóm Trương Lão Thất từ lâu.

Sở dĩ nhiều người kinh doanh đồ cổ bằng lòng đến Giai Khí Đường bày hàng, còn nhờ ông chủ giám định hàng cho họ là vì họ đã cấu kết với nhau từ trước.

Những người kinh doanh đồ cổ khác muốn có lợi nhuận, còn chủ Giai Khí Đường muốn có danh tiếng.

Chỉ cần hai bên tiếp tục hợp tác một cách yên bình như này thì trong vòng hai, ba năm, mọi người đều kiếm được rất nhiều tiền.

Vì vậy chỉ cần những món đồ được bán từ những người kinh doanh đồ cổ này, khi ông chủ Giai Khí Đường giám định chắc chắn sẽ nói là hàng thật.

Lúc này mọi người xung quanh đã bị kích động, chỉ muốn một lời khẳng định, họ muốn nhân vật có uy tín nói rằng đồ đồng này là hàng thật, như vậy mọi người đều sẽ đứng về phía Trương Lão Thất.

Một khi Lý Phàm bị cô lập thì chỉ có cách duy nhất là đền tiền.

Lý Phàm chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Vậy thì mời tới đi, để ông ta xem thử món hàng giả không thể giả hơn được này.”
“Hừ! Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Ông La, mời ông chủ Hà đến đây giúp tôi, để ông ấy xem thử hàng của tôi không phải hàng giả không.”
Trương Lão Thất tự tin nói.

Ông La đáp lại rồi nhanh chân đi ra sảnh sau.

Sau khi vào sảnh sau, lão La nhìn thấy Vương Ngũ đang xúm lại lẩm bẩm gì đó với ông chủ Hà.

“E hèm.”
Ông La ho khan hai tiếng.

Khi ông chủ Hà ngẩng đầu lên nhìn thấy ông La thì cười toe toét: “Ông La, ông có chuyện gì vậy?”
“Vâng, Trương Lão Thất đang tranh chấp với người ta ngoài kia, mời ông chủ Hà ra mặt giúp Trương Lão Thất giám định hàng thật với.”
Vương Ngũ lập tức có hứng thú, hai mắt sáng lên: “Trương Lão Thất láu cá lắm, chắc ông ta lại chủ động lừa người ta chứ gì?”
“Hehe, nhìn thấy rồi đừng nói thẳng ra thế chứ.

Ông Trương lừa người vừa nãy không nể mặt cậu đó, giúp ông Trương cũng để trả thù cho cậu.”
Ông La cười híp mắt nhìn Vương Ngũ.

Vương Ngũ vỗ tay, cười lạnh lùng: “Được! Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ vào.

Chú Hà, lần này chú có thể giúp tôi rồi chứ?”
Vừa rồi Vương Ngũ đến tìm ông chủ Hà chính là muốn ông ta xử lý Lý Phàm giúp mình.

Nhưng ông chủ Hà sợ ảnh hưởng đến danh tiếng nên chưa đồng ý với yêu cầu của Vương Ngũ.

Lúc này Lý Phàm và Trương Lão Thất làm loạn, đồng nghĩa với việc có cơ hội xử lý Lý Phàm, lần này Vương Ngũ rất vui.

Ông chủ Hà lần này không do dự gì nữa, gật đầu đáp: “Kẻ nào dám làm loạn ở chỗ tôi, chắc chắn phải trừng trị nghiêm khắc, chúng ta ra ngoài xem thử.”
Ông chủ Hà chắp tay sau lưng bước đi, ông La và Vương Ngũ theo sát phía sau.

Đoàn người từ sảnh sau đi ra, kéo đám đông ra, có người nhìn thấy nhóm ông chủ Hà thì lập tức cao giọng hô.

“Mọi người tránh ra, ông chủ Hà đến rồi, mau để ông ấy giám định đồ đi.”
Mọi người mau chóng dạt sang hai bên, nhường ra một con đường.

Ông chủ Hà hơi ngẩng cao đầu, bước đi không hề vội vã, trong lòng rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý.

Trương Lão Thất nhìn thấy ông chủ Hà đã đến, trên mặt đầy ý cười, bước nhanh tới nghênh đón.

“Ông chủ Hà, ông đến rồi, tên nhóc này phá hỏng mặt ngoài chiếc vạc đồng của tôi, hơn nữa còn nghi ngờ hàng của tôi là hàng giả.

Ông hãy đến đánh giá cho tôi, ông Trương tôi thật sự rất oan uổng.”
Trương Lão Thất rớt nước mắt, khuôn mặt giả vờ oan uổng.

Ông chủ Hà xụ mặt, ra vẻ rất chuyên nghiệp: “Ông Trương, ông đừng như thế.

Chúng ta thử xem hàng trước đi, chỉ khi nhìn rõ thật giả mới có thể biết được ông có bị oan hay không.”
“Ông Trương tôi cây ngay không sợ chết đứng, ông chủ Hà xem đi, giám định cho đồ của tôi với, xem xem đồ của tôi là hàng thật hay hàng giả.”
Ông chủ Hà bước đến trước gian hàng, nhìn vạc đồng mà Trương Lão Thất đang chỉ rồi nói: “Lấy cho tôi găng tay và kính lúp.”
Vương Ngũ lập tức giơ chiếc hộp nhỏ phát ánh sáng bạc lên.

Sau khi chiếc hộp được mở ra, bên trong là một đôi găng tay trắng và một chiếc kính lúp.

Ông chủ Hà đeo găng tay vào, giơ chiếc kính lúp lên xem, nghiêng người quan sát kỹ lưỡng chiếc vạc đồng, trông có vẻ rất chuyên nghiệp.

Đám đông xung quanh cũng yên lặng, mọi người đều nhìn chằm chằm ông chủ Hà, chờ kết quả được công bố cuối cùng từ ông ta.

Ông chủ Hà chậm rãi quan sát, nhìn một lượt chiếc vạc đồng này từ trong ra ngoài, sau đó đặt kính lúp lại vào hộp.

“Chiếc vạc đồng này đúng là từ thời Tây Chu, hơn nữa còn có khắc bia rất quý giá, chắc chắn là vật phẩm đáng giá.”
Ông chủ Hà từ từ nói xong, Trương Lão Thất lập tức cao ngạo nhìn Lý Phàm.

“Nghe thấy chưa? Ông chủ Hà đã đưa ra kết quả giám định uy tín nhất rồi, hàng của tôi là hàng thật!”
Lý Phàm cười nhạt, sau đó lại đưa tay lên gõ vào chiếc vạc đồng, phát ra âm thanh trầm đục, gỉ đồng lại rơi lả tả.

Đám đông xung quanh nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt kỳ lạ, tự hỏi có phải Lý Phàm điên rồi không, không ngờ anh vẫn dám gõ vào chiếc vạc nữa.

“Mọi người đều đã nghe thấy âm thanh rồi chứ? Âm thanh trầm thế này chứng minh không phải làm bằng đồng đen, mà được làm từ kim loại tổng hợp chì, kẽm, thiếc.

Ông chủ Hà, tôi không biết ông nhìn vào đâu để đưa ra kết luận đây là hàng thật, lẽ nào ông bị mù?”
Ông chủ Hà tức giận đỏ mặt, chỉ vào Lý Phàm: “Cậu nói lung tung gì đấy? Ai cho cậu dũng khí chất vấn kết quả giám định của tôi? Dựa vào âm thanh mà cậu có thể nghe ra là làm từ kim loại gì à? Cậu cho rằng tai cậu là công cụ đo chính xác hả?”
Những người xung quanh đều gật đầu, cảm thấy ông chủ Hà nói đúng.

Dù sao danh tiếng và địa vị của ông chủ Hà đều là điều không thể nghi ngờ.

Họ lần lượt nói: “Ông chủ Hà đã nói rồi, tôi cũng tin ông ấy, dù sao dựa vào âm thanh để phán đoán độ thật giả của đồ cổ á? Chuyện này làm sao có thể?”
“Là do nói phét không tính phí thôi, ai không biết bốc phét chứ?”
Khi mọi người đang bàn tán, Lý Phàm đã khẽ nhếch môi, kéo chiếc vạc đồng đen xuống khiến nó trượt khỏi giá đỡ.

Thấy chiếc vạc đồng rơi xuống dưới, tất cả những người đang xem đều thầm nói “không ổn”!
Còn đám Trương Lão Thất và ông chủ Hà là những người biết sự thật, mí mắt họ giật liên tục, đều cảm thấy mọi chuyện đã trở nên tồi tệ rồi.

Choang!
Chiếc vạc đồng rơi xuống đất, vỡ tan thành vô số mảnh vụn.

Lý Phàm dùng ngón chân chàm vào mảnh vỡ của chiếc vạc đồng, mỉa mai: “Nếu ông nghe âm thanh không phân biệt được thì tôi làm vỡ cho các ông nhìn rõ.

Nhìn xem những mảnh vỡ này có phải bằng đồng không, chỉ cần không bị mù đều có thể nhìn ra.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui