Thiếu Chủ Bí Mật


Trong nháy mắt, đèn trong hội trường lần lượt tắt, chỉ còn lại đèn trên sân khấu…
Phòng VIP tầng hai, nhà thi đấu.

Đèn trong hội trường lần lượt tắt, đèn trên sân khấu trở thành tiêu điểm của hội trường.

Ngay sau đó hai người dẫn chương trình gồm một nam một nữ bước lên sân khấu.

Sau màn chào hỏi và giới thiệu khách mời, họ bắt đầu giới thiệu nội dung của cuộc thi lần này.

Nội dung của Đại hội điêu khắc ngọc lần này được đổi thành đại hội giám định đồ cổ, dùng cách này để giám định trình độ của các bậc thầy.

Quy tắc rất đơn giản: Cho dù các món đồ cổ xuất hiện trong hoạt động là thật hay giả, chúng đều được bán đấu giá theo giá thị trường của hàng thật, những người mua được hàng thật đương nhiên có thể mang vật đấu giá đi.

Nếu những người mua phải hàng giả cao cấp có thể nhìn ra món đồ đó là giả thì có thể lựa chọn tiêu huỷ ngay tại chỗ, từ đó toàn bộ số tiền đã đấu giá sẽ được quyên góp cho tổ chức từ thiện.

Có thể nói là so khả năng giám định báu vật và làm giả của ai cao hơn!
Sau khi nghe người dẫn chương trình giới thiệu quy tắc thi đấu, Phương Nhược Tuyết quay đầu sang nói với Lý Phàm bên cạnh mình.

“Ha ha, Lý Phàm, cuộc thi này thật thú vị, không ngờ họ lại bán đấu giá hàng thật với hàng giả cùng nhau.

Nói thi đấu lại không giống, nói thi khắc ngọc càng không phải, đây là lần đầu tiên tôi gặp đấy.

Nhưng làm từ thiện bằng cách này cũng được lắm, vừa có thể nâng cao khả năng phân biệt thật giả của mọi người, vừa có thể phục vụ xã hội, khá ý nghĩa.”
Lý Phàm nhếch môi cười, thầm nghĩ.

Tuy rằng việc làm giả đã quá quen thuộc ở giới chơi đồ cổ, nhưng theo đó phương pháp làm giả cũng được đổi mới liên tục.

Đồ cổ ngày nay càng khó phân biệt thật giả hơn, với tư cách là người tổ chức cuộc thi khắc ngọc lần này, cũng là người trong nghề lâu năm, đương nhiên Tiêu Liệt hiểu rõ quy luật này.

Nhưng anh cũng phải khâm phục năng lực của anh ta, có thể vừa phát triển việc kinh doanh đồ cổ vừa làm từ thiện, thu được cả danh và lợi quả thật không đơn giản.

Sau khi nhân viên bố trí sân khấu xong, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Người dẫn chương trình giới thiệu cuộc thi lần này có tổng cộng mười hai món đồ đấu giá, sẽ được chia thành hai vòng.

Trong quá trình thi đấu, khách mời có thể tăng giá bằng cách sử dụng dụng cụ đấu giá được lắp đặt trên mỗi ghế ngồi, thời gian đấu giá của vật đấu giá sẽ đồng thời xuất hiện trên màn chiếu khổng lồ trên sân khấu.

Nếu thời gian dừng lại ở một mức giá vượt quá hai mươi giây, vật đấu giá sẽ thuộc về người đấu giá trước đó.

Đây thật sự là lần đầu tiên Lý Phàm tham gia một cuộc thi hiện đại như vậy.

Anh bấm nút trên tay vịn của ghế theo hướng dẫn của nhân viên, phần đầu tay vịn lập tức xuất hiện dụng cụ đấu giá.

Ầy, khá là mới mẻ! Lý Phàm nhìn dụng cụ đấu giá tinh xảo trong tay, trong lòng không khỏi có chút mong chờ cuộc thi lần này.

Vòng thứ nhất có tám vật đấu giá, lần lượt là bốn món đồ ngọc và bốn món đồ sứ.

Mặc dù mỗi món đồ đấu giá được đèn sân khấu tô đậm trở nên sặc sỡ loá mắt, nhưng không món nào có thể thoát được đôi mắt tinh tường của các bậc thầy giám định báu vật và bậc thầy làm đồ giả hàng đầu dưới sân khấu.

Mỗi món đồ đấu giá đều được bán thành công sau hai đến ba lần ra giá, kết quả là vòng đấu giá thứ nhất không kéo dài quá lâu, sau đó chuyển sang thời gian tạm nghỉ và xem múa hát.

Phương Nhược Tuyết không thạo nghề nhưng cũng nhận thấy sự khác thường về vòng đấu giá kết thúc quá sớm, bèn hỏi Lý Phàm.

“Lý Phàm, tôi cảm thấy những món đồ cổ được bán đấu giá vừa rồi cũng không tệ lắm, đặc biệt là mấy bình sứ kia, hoa văn rất tinh xảo, sao tôi thấy những người này không có hứng thú cho lắm, có phải vì giá khởi điểm của những món này quá cao không? Hay cuộc thi này vốn là như thế?”
Lý Phàm mím môi suy nghĩ một lúc mới trả lời.

“Mọi người không hứng thú lắm là vì vật đấu giá không đủ sức hấp dẫn.

Cô thấy đấy, hầu hết những người ở đây không giàu thì cũng quý, nếu là bảo bối thật sự thì họ đã tranh giành từ sớm rồi, chỉ có người nghèo như tôi mới cảm thấy giá quá cao thôi…”
Lý Phàm tạm dừng uống một hớp nước rồi nói tiếp.

“Lúc nãy khi mỗi vật đấu giá được đưa lên sân khấu, chẳng phải chi tiết của mỗi món sẽ được phóng to trên màn hình lớn sao?
Tôi quan sát thấy có sáu món có dấu hiệu làm giả ở các chi tiết khác nhau, chỉ có một mặt dây chuyền ngọc hình hồ lô đỏ và một bình sứ xanh khắc hoa mẫu đơn có thể là hàng thật thôi, nhưng điều nằm ngoài dự đoán của tôi là giá của hai món đồ này đều không cao hơn bao nhiêu so với sáu món kia, có thể vì đạo hạnh của tôi còn quá thấp.

Có vẻ như cuộc thi lần này là một đầm rồng hang hổ đấy…”
Trong mắt Phương Nhược Tuyết, Lý Phàm có thể được Phương Kỳ trọng dụng chắc chắn không phải người bình thường.

Do đó khi nghe Lý Phàm nói vậy, Phương Nhược Tuyết tỏ ra vô cùng kinh ngạc, cô ta thầm nghĩ, có thể khiến Lý Phàm cảm thấy tự ti, rốt cuộc hội trường này có bao nhiêu cao thủ của giới chơi đồ cổ chứ? Cô phải nắm bắt cơ hội này để học thêm vài thứ mới được.

Lúc này, một người thanh niên tóc vàng ngồi cùng bàn với Lý Phàm nghe điện thoại, phàn nàn nói.

“Ai da, nếu biết trước như thế thì tôi đã không tới rồi.

Cuộc thi này thật sự quá nhàm chán, không có món đồ nào tốt cả, thế mà vẫn có người bỏ tiền ra mua đấy, đúng là không thể hiểu nổi…”
Sau khi nói vài câu, có lẽ ý thức được ánh mắt khác thường của người bên cạnh, thanh niên tóc vàng cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài.

Lý Phàm thầm nghĩ, anh chàng này dám nói thật đấy, nhưng nhìn cách ăn mặc và giọng điệu của cậu ta thì có lẽ cũng có chút lai lịch.

Sau đó Lý Phàm hỏi người đàn ông trung niên ngồi cạnh mình về lai lịch của thanh niên kia.

Hoá ra anh chàng tóc vàng là cậu chủ của hãng cầm đồ Tụ Đỉnh Thịnh, tên là Thôi Thắng Quân.

Vì mấy năm nay ông chủ của Tụ Đỉnh Thịnh, cũng là ba của Thôi Thắng Quân, Thôi Thịnh Thiên bị bệnh nên công việc kinh doanh của Tụ Đỉnh Thịnh dần được chuyển giao vào tay Thôi Thắng Quân.

Đừng thấy anh chàng này kiêu ngạo khó thuần mà nghĩ bình thường, không ngờ cậu ta cũng rất có thiên phú.

Dưới sự chỉ bảo của ba mình cậu ta đã quản lý việc kinh doanh của Tụ Đỉnh Thịnh khá ra trò, vì thế cũng dần dần có danh tiếng nhất định ở giới chơi đồ cổ.

Từ đó thấy được Thôi Thắng Quân chắc chắn phải có chút bản lĩnh trong việc giám định báu vật.

Lý Phàm kết hợp lời nói của Thôi Thắng Quân với sự quan sát riêng của mình về các vật đấu giá, anh suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận.

Vòng đấu giá thứ nhất của cuộc thi này hoàn toàn là một cú lừa!
Thay vì nói là đấu giá thì nên nói là ban tổ chức đang thử, mục đích là thăm dò các khách mời có mặt lần này thông qua vật đấu giá và kết quả của vòng thứ nhất, từ đó đánh giá mức độ chuyên nghiệp để sắp xếp các món đồ đấu giá cho vòng hai tốt hơn, để ban tổ chức được nhiều lợi ích hơn.

Không hổ là Tiêu Liệt, bàn tính này thật cao tay!
Nhưng qua phản ứng của vòng thứ nhất, mức độ chuyên nghiệp tổng thể của các khách mời có mặt lần này vẫn rất cao.

Để làm ổn định hội trường, vòng thứ hai Tiêu Liệt vẫn chưa đưa ra một số bảo bối hàng thật giá thật.

Nghĩ vậy, Lý Phàm lại có thêm mong đợi vào cuộc thi này.

Nhưng thời gian cho màn trình diễn giữa giờ này quả thật khá dài, cũng không biết có phải Tiêu Liệt đang có ý đồ quái quỷ gì không nên mới cố ý kéo dài thời gian..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui