Thiếu Chủ Bí Mật


Cố Họa Y trông thấy tình huống không đúng, ngay lập tức nói: “Công Tôn Quân, anh đừng chấp Lý Phàm.

Lý Phàm, anh có thể đàng hoàng nói chuyện được không? Chúng ta tới đây để nhờ người giúp đỡ mà.”
Lý Phàm nhìn cố Họa Y với ánh mắt có hơi bất đắc dĩ, anh dựa nửa thân trên lên lưng ghế, ngửa đầu nói: “Tôi cho rằng anh là một người khiêm tốn, kết quả lại không thể nói đùa vài câu.”
“Nhìn bộ dạng của anh tức tới mức này, có cần tôi nói xin lỗi với anh không?”
“Nếu như anh thật sự cần tôi cho anh một lời xin lỗi, vậy thì tôi chỉ còn cách miễn cưỡng xin lỗi anh thôi.”
Cố Họa Y gấp tới độ dậm chân, thật muốn nhéo cái lỗ tai của Lý Phàm để anh nói chuyện cho đàng hoàng.

Công Tôn Quân cười lạnh hai tiếng, đột nhiên ý thức được dáng vẻ của bản thân như vậy rất không có phong độ, hình tượng của một ẩn sĩ cao nhân phải nên bình thản, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi mới đúng.

Nhưng rốt cuộc xem ra, đây chẳng phải là bị người gài bẫy sao?
Công Tôn Quân suy nghĩ lại, hơi buồn rầu chậm rãi ngồi xuống: “Hì hì, tôi chỉ đùa với người anh em họ Lý chút mà thôi, không nghĩ lại khiến Họa Y cho là thật, thật có lỗi với Họa Y rồi.”
Trông thấy Công Tôn Quân ngồi xuống, Cố Họa Y mới thở phào một hơi, chỉ cần hai người này không đánh nhau là tốt rồi.

Lúc này Cố Họa Y cảm thấy trái tim của cô thật mệt mỏi, cô ghé vào bên tai Lý Phàm nói: “Nói chuyện thì có thể chú ý chút được không? Chúng ta tới nhờ người ta giúp đỡ mà!”
“Hừ, vậy anh không nói nữa là được.”
Lý Phàm hoàn toàn không có hứng thú đối phó Công Tôn Quân, có thể không nói lời nào đã là giới hạn đối với Lý Phàm rồi.

Nếu còn phải đi khúm núm nịnh bợ, lấy lòng Công Tôn Quân, đối với Lý Phàm mà nói chính là sỉ nhục.

Một trận tiếng bước chân truyền đến, ông chủ khách sạn và một đội ngũ đầu bếp đang sếp hàng ngay ngắn, theo trật tự đi vào, đều đặn đặt thức ăn lên bàn.

Các món ăn cũng không có gì đặc biệt, đều là các loại rau tươi hay chim, cá, thịt bò, v…v..v….

Nhưng các món ăn được chế biến rất tinh tế mùi thức ăn xông vào mũi, khiến người ta vừa trông thấy lại bị hấp dẫn bởi mùi vị ngay lập tức rất muốn ăn.

“Họa Y tới nếm thử đi, đây là tôi mang ra từ trong núi đó.

Những loại rau dưa xanh tươi này ở trong thành phố không có mà ăn đâu.”
“Nhìn cũng không tệ, hẳn là ăn ngon.”
Cố Họa Y cầm đũa gắp một cọng rau xanh cho vào miệng, sau khi nhai hai lần, cô cảm giác được một cỗ hương vị lấp đầy trong miệng mà cô chưa từng cảm nhận được.

Đó là một loại tư vị không thể diễn tả bằng lời, sau khi ăn vào thì cảm giác cả người đều thoải mái, tâm trạng dễ chịu, quả nhiên là vô cùng kỳ diệu.

“Đây là rau gì vậy? Nhìn giống như là rau cải bình thường nhưng hương vị lại ngon hơn rau cải gấp nhiều lần.”
Công Tôn Quân khẽ cười: “Đây chính là rau cải, chỉ có điều khi tôi gieo trồng chúng chỉ dùng hạt rau cải truyền thống, ngoài ra không sử dụng phân bón hóa học nào cả, vì vậy vị của chúng khác xa so với loại rau cải thông thường.”
Sau khi nói xong, Công Tôn Quân khinh bỉ liếc nhìn Lý Phàm: “Ngài Lý cũng nếm thử đi, ngài ăn cẩn thận tránh cắn phải đầu lưỡi.”
“Tôi không đói, buổi trưa ăn hơi nhiều bây giờ không muốn ăn.”
Lý Phàm thản nhiên nói.

Công Tôn Quân cũng không khuyến khích, Lý Phàm thích ăn thì ăn mà không ăn thì càng tốt.

Cầm đũa lên gắp vài miệng rau ăn, Công Tôn Quân cười híp mắt nhìn Cố Họa Y nói: “Thế nào? Mỗi một món đều có vị đặc sắc riêng phải không?”
“Phải phải, thật sự rất đặc biệt, những ngày Công Tôn Quân sống ở trong núi e là cuộc sống của anh chẳng khác nào thần tiên.”
“Ha ha ha.”
Công Tôn Quân bật cười hai tiếng, sau khẽ lắc đầu: “Thần tiên thì Thần tiên, nhưng lại thiếu một người bầu bạn, nếu như có một Thần tiên khác bầu bạn cùng thì đó mới thật sự trở thành Thần tiên.”
“Ha ha.”
Lý Phàm cưỡi khẽ một tiếng, trong tiếng cười tràn ngập khinh thường.

Công Tôn Quân liếc Lý Phàm một ánh mắt, trong lòng cẩn thận ghi lại mối thù với Lý Phàm, rất có một loại muốn giết chết Lý Phàm để cướp Cố Họa Y về.

Cố Họa Y cảm thấy trong lời nói của Công Tôn Quân có hàm ý khác, vì vậy cô chuyển đề tài nói: “Công Tôn Quân nhất định có thể tìm được vị Thần tiên quyến lữ phù hợp, đợi qua hai ngày nữa trong nhà tổ chức xong tiệc tân gia tới lúc đó còn cần nhờ Công Tôn Quân giúp đỡ, tôi lấy trà thay rượu kính anh một ly.”
“Khách khí rồi.”
Công Tôn Quân nâng chung trà lên, cùng Cố Họa Y cạn một cái.

Khi cạn ly, ngón tay của Công Tôn Quân duỗi lên phía trước một chút, đụng tới mu bàn tay của Cố Họa Y.

Cảm xúc mềm mại nõn nà khiến cả người Công Tôn Quân như trúng phải độc, đột nhiên có một loại cảm giác linh hồn sắp bay lên trời rồi.

Ảo tưởng nếu như có thể ôm Cố Họa Y cả ngày, vậy thì những ngày đó tốt đẹp biết bao nhiêu.

Máu huyết cả người Công Tôn Quân muốn dâng trào, liếc mắt nhìn Lý Phàm, ý niệm trong đầu càng thêm kiên định.

Cố Họa Y phải là của tôi!
Năm đó cô ấy đã cứu tôi, tôi đã từng thề phải lấy thân báo đáp, trở thành con rể nhà họ Cố phải là tôi! Công Tôn Quân!
Ánh mắt khẽ lóe lên, Công Tôn Quân rũ mi xuống để che lại sát khí lộ ra ở trong mắt.

Lý Phàm cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người Công Tôn Quân, lông mày khẽ nhíu lại, sau đó vờ như cũ không hề bận tâm cúi thấp đầu.

Khoảnh khắc tay Cố Họa Y bị Công Tôn Quân chạm vào, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không tốt, sau đó lập tức hối hận vì đã nhờ Công Tôn Quân giúp đỡ.

Lúc này thái độ của Công Tôn Quân khiến Cố Họa Y có hơi sợ hãi, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Công Tôn Quân có gì đó không đúng.

Đây tuyệt đối không phải hành vi của chính nhân quân tử!
Công Tôn Quân tuyệt đối là người có lòng dạ không đứng đắn!
Đây phải làm sao bây giờ?
Mời anh ta tới giúp, chuyện đã nói xong cả rồi, chẳng lẽ lúc này lại nói Công Tôn Quân không phải giúp nữa vậy thật sự khó mà mở miệng.

Sau khi Cố Họa Y hối hận, Lý Phàm vươn tay nắm lấy tay trái của Cố Họa Y, khẽ vuốt ve cào nhẹ vào lòng bàn tay cô.

“Họa Y, em ăn đủ chưa? Công ty còn có chuyện phải giải quyết.”
“Em ăn đủ rồi, hôm nay thật sự cảm ơn Công Tôn Quân đã chiêu đãi, công ty còn có chuyện tôi cùng Lý Phàm đi trước.”
Cố Họa Y lập tức khéo léo đáp lời, muốn mau chóng rời khỏi chỗ này, cách thật xa Công Tôn Quân.

Sau đó cũng không muốn phải gặp lại thằng cha Công Tôn Quân này nữa.

Ánh mắt Công Tôn Quân gắt gao nhìn chằm chằm lên tay Lý Phàm, tới mức tròng mắt muốn ứ cả máu lên.

Công Tôn Quân cảm thấy người được nắm lấy bàn tay như ngọc của Cố Họa Y phải nên là mình, chứ không phải một kẻ thô tục như Lý Phàm.

“Gấp gì chứ, em mới ăn có hai miếng thôi.

Tôi đã nghĩ, vào tiệc tân gia của em, tôi cũng không có thứ gì tốt để tặng, mừng tiền quá tầm thường, tặng đồ vật cũng không biết em thích thứ gì.”
“Nếu em cảm thấy mấy món rau cải này hợp khẩu vị, vậy thì để tôi phái người lấy rau quả, thịt gà, vịt, cá mang tới cho em, vừa vặn tới thời gian em làm tiệc tân gia có thể dùng tới.”
“Nói như vậy chắc hẳn tới ngày hôm đó, người thân và bạn bè tới dự tiệc của gia đình em nhất định sẽ không thể nào quên những món ăn mỹ vị này.”
Công Tôn Quân cũng không có ý định chỉ tới gặp mặt Cố Họa Y một lần như vậy, vì thế muốn đề nghị tặng rau quả, thịt gà thịt vịt làm quà mừng.

Như vậy có thể mượn cớ tặng quà tới tận cửa, có thể cùng người nhà Cố Họa Y gặp mặt nhau, Công Tôn Quân cảm thấy bản thân chỉ cần tới gặp cha mẹ Cố Họa Y thì nhất định sẽ có cách đả động bọn họ.

Cố Họa Y rất muốn từ chối Công Tôn Quân, nhưng Công Tôn Quân đã đề cập ra miệng như thế rồi, khiến cho Cố Họa Y rất khó cự tuyệt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui