Thiếu Chủ Bí Mật


Nhằm khiến Lý Phàm hết hy vọng, Cố Thiệu Huy đã nói với Công Tôn Quân: “Cậu Công Tôn thấy thế nào, hay là chúng ta cùng nhau xem thử.”
“Được thôi, tôi thật cũng muốn xem xem anh ta có thể vẽ ra bức tranh như thế nào, nhưng đừng có vẽ ra một bức tranh như con nít khiến người trong nghề chê cười đấy nhé.”
Công Tôn Quân lạnh lùng nhìn Lý Phàm, cảm thấy hành động lần này của Lý Phàm tuyệt đối là tự rước nhục vào thân.

Ánh mắt Cố Họa Y nhìn Lý Phàm có chút lo lắng, trước đây, Cố Họa Y chưa từng thấy Lý Phàm vẽ tranh, cho nên trong mắt Cố Họa Y, Lý Phàm sao có thể biết vẽ chứ.

Nhưng mà, nếu Lý Phàm đã chủ động đem tranh vẽ ra cho người ta xem, Cố Họa Y cũng chỉ có thể toàn lực ủng hộ Lý Phàm, không thể để Lý Phàm bị người ta vô duyên vô cớ sỉ nhục được.

Cho dù mọi người phải châm chọc cười nhạo, kia cũng phải chứng minh Lý Phàm thật sự không bổn sự mới được.

Cố Họa Y mím môi, đi đến bên cạnh Lý Phàm nói nhỏ: “Anh thật sự biết vẽ tranh sao? Một khi anh trải bức tranh đó ra thì sẽ như mũi tên đã rời cung, không cứu vãn được nữa đâu đó.”
“Yên tâm đi bà xã, chồng em trông vậy thôi chứ là một người đa tài đa nghệ đó.”
Lý Phàm nhìn chằm chằm Cố Họa Yn, ý bảo Cố Họa Y hãy thả lỏng tâm tình.

Cố Họa Y giơ tay cầm lấy một góc tờ giấy Tuyên Thành, Lý Phàm vừa chậm rãi trải bức tranh ra vừa nói: “Mọi người xem thử đi, dựa vào bức vẽ của tôi có thể chứng minh, bức tranh trên mặt quạt lúc nãy mới là đồ giả.”
Lý Phàm hùng hồn dứt lời thì giấy Tuyên Thành cũng đã được trải rộng ra.

Cố Thiệu Huy, Vương Cẩn Mai, Công Tôn Quân cùng nhau nhìn về phía tờ giấy Tuyên Thành, khi nhìn thấy bức tranh trên tờ giấy Tuyên Thành, tất cả họ đều ngây ngẩn cả người.

“Này, này, điều này sao có thể! Thiệu Huy, anh nhanh mở quạt ra xem xem, sao em lại cảm thấy bức tranh này giống hệt bức vẽ trên quạt vậy?”
Vương Cẩn Mai căng thẳng đến mức nói năng không còn lưu loát nữa.

Chiếc quạt trị giá hàng chục triệu, nếu thật sự là đồ dỏm thì sợ là Vương Cẩn Mai sẽ khóc ngất.

Cái cảm giác mất đi hàng chục triệu thật sự là rất kích thích.

Cố Thiệu Huy run hết cả người, nhưng vừa rồi Cố Thiệu Huy yêu thích cây quạt không nỡ buông tay, cũng đã quan sát bức tranh trên mặt quạt vô cùng cẩn thận, có thể nói bức tranh trên cây quạt đã khắc sâu trong tâm trí Cố Thiệu Huy.

Không cần mở quạt ra nhìn, Cố Thiệu Huy cũng có thể chắc chắn bức tranh trong tay Lý Phàm giống bức tranh trên quạt đến 99%!
Thậm chí, có khả năng là giống hoàn toàn!
“Lý Phàm, đây là tranh cậu vẽ?”
Cố Thiệu Huy đi đến trước tờ giấy Tuyên Thành cúi xuống nhìn kỹ, muốn xem nó có phải là tranh in không.

Tranh thư pháp giả có rất nhiều loại, một trong số đó là sử dụng bản in để làm giả như hàng thật.

Một số bản in collotype tinh chế đủ khả năng để đánh tráo với hàng thật, những người không am hiểu tường tận sẽ không thể nhận ra bản in collotype là tranh giả.

Cố Thiệu Huy đã nghe kể không ít chuyện nên suy nghĩ đầu tiên là đây là một bản in.

Nhưng sau khi xem xét kỹ hơn, Cố Thiệu Huy nhớ ra rằng, Lý Phàm không có cách nào làm ra một bản in collotype.

Chưa nói đến việc hôm nay Lý Phàm mới được nhìn thấy bức vẽ trên mặt quạt, cho dù Lý Phàm đã nhìn thấy nó cách đây một tháng đi nữa thì cũng không thể làm ra một bản in tinh xảo đến thế được!
Cố Thiệu Huy cảm thấy tam quan sắp sụp đổ, càng nhìn càng thấy váng đầu hoa mắt.

Cố Thiệu Huy dựng thẳng người dụi dụi mắt kinh ngạc nhìn Lý Phàm: “Đây thật sự là tranh cậu vẽ? Từ khi nào thì cậu biết vẽ tranh?”
“Bác trai, nó thực sự được vẽ bởi anh Lý Phàm đó, vừa rồi cháu đã đứng bên cạnh xem, hơn nữa cháu còn mài mực cho anh Lý Phàm mà.”
Trần Hiểu Đồng đắc ý nói.

Cố Thiệu Huy im lặng, tay phải chậm rãi mở quạt ra nhìn bức tranh trên quật rồi ngắm bức tranh mà Lý Phàm vẽ, càng nhìn càng cảm thấy hai bức tranh giống nhau như đúc.

Cố Họa Y kinh ngạc nói: “Giống nhau thật đấy, Lý Phàm, sao anh làm được vậy?”
“Ha há, chút tài mọn mà thôi, lần này tôi có thể chứng minh trên mặt quạt là bức tranh giả rồi chứ.”
Lý Phàm thản nhiên nói.

Công Tôn Quân cảm thấy khó chịu trong người, anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu sao Lý Phàm làm được vậy.

Công Tôn Quân tức giận bước tới trước mặt Lý Phàm, giật lấy tờ giấy Tuyên Thành trong tay Lý Phàm cẩn thận ngắm nghía.

“Anh! Mặc dù tôi không biết anh sao chép bức tranh này bằng cách nào, nhưng nó không có ý nghĩa gì cả! Không thể chứng minh rằng cây quạt của tôi là giả!”
Công Tôn Quân tức giận nói xong thì trực tiếp vò nát tranh của Lý Phàm và ném xuống đất.

“Sao anh có thể như vậy hả! Anh là thứ người không nói đạo lý!”
Trần Hiểu Đồng tức giận quát.

Cố Họa Y cúi xuống nhặt bức tranh vứt trên mặt đất, nhìn Công Tôn Quân bằng ánh mắt lạnh lùng như băng.

“Công Tôn Quân, tôi không ngờ anh lại là người như vậy, tôi thực hối hận vì năm đó đã đưa tay ra với anh.”
“Hoạ Y! Anh, anh đây chỉ là tức giận nhất thời, thật sự không phải cố ý, anh đã nhọc công tuyển chọn ra một món quà quý giá nhưng anh ta…”
Công Tôn Quân liếc nhìn Lý Phàm, không biết phải tiếp tục như thế nào, cách hành xử vừa nãy đã khiến anh ta mất cả chì lẫn chài.

Cố Thiệu Huy cầm lấy cây quạt phấy phấy với Lý Phàm, nặng nề nói: “Lý Phàm, cậu còn cách nào khác để chứng minh đây là hàng giả không?”
“Còn.”
Lý Phàm nói chắc như định đóng cột.

Công Tôn Quân nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nói còn có thể chứng minh à! Nếu anh có thể chứng minh thì Công Tôn Quân.

tôi sau này gặp anh sẽ gọi anh là ba!”
“Đừng thề như vậy, nếu không lát nữa anh sẽ xấu mặt đấy.”
Lý Phàm mỉm cười nhìn Công Tôn Quân.

Vương Cẩn Mai nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Công Tôn Quân sau này vẫn sẽ tặng quà đắt tiền cho nhà mình nên tốt hơn hết đừng làm tổn thương lòng tự trọng của Công Tôn Quân.

“Cậu Công Tôn đừng nói thế, chuyện thật giả không quan trọng, thành ý của cậu chúng tôi đều đã nhận, chúng tôi không để ý món quà này là thật hay giả đâu, đúng không Thiệu Huy.”
Nói xong, Vương Cần Mai dùng cánh tay huých Cố Thiệu Huy.

Cố Thiệu Huy cuống quít gật đầu nói: “Đúng vậy, thật giả không quan trọng, ông bà xưa có nói rồi, của ít lòng nhiều, mặc dù cây quạt này không thật đi nữa thì tôi cũng vô cùng thích nó.”
Sắc mặt Công Tôn Quân trắng xanh, cảm thấy hôm nay thật mất mặt.

Có thể hai vợ chồng Cố Thiệu Huy không thèm để ý thiệt giả, nhưng Công Tôn Quân để ý, tặng quà mà tặng đồ giả thì mặt mũi thật sự không biết để đi đâu.

“Bác trai, bác gái, nếu đây là đồ giả thì trong lòng cháu không yên chút nào, hay là cứ để Lý Phàm chứng minh thiệt giả, nếu là giả thì Công Tôn Quân sẽ tặng món quà quý khác.”
Nói xong, Công Tôn Quân nhìn Lý Phàm, có chút phẫn hận nói: “Anh hãy nói đi, làm sao còn có thể chứng minh đây là giả.”
“Anh có chắc là muốn để tôi chứng minh không? Chỉ sợ tôi nói ra phương pháp chứng minh, anh nghiệm chứng rồi thì sẽ tức xì khói vì xấu hổ đó.”
“Công Tôn Quân là một người đàn ông rộng lượng! Tuyệt đối sẽ không thẹn quá thành giận, anh hãy nhanh nói đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui