Thiếu Chủ Bí Mật


Lý Phàm cười khẩy, tay trái tát mạnh bà cụ một cái, khiến bà ta xoay vài vòng tại chỗ.

“Thể diện đều là bản thân tự cố gắng mà giành lấy, nếu bà đã không cần mặt mũi, vậy tôi cũng không khách khí nữa.”
Lý Phàm phẩy phẩy tay, nhìn sang hai người đàn ông, cười nói: “Hai người có muốn làm một cái không?”
“Mẹ nó, dám đánh tao! Con cả, con hai, hai đứa còn ngây ra đó làm gì, nó đánh mẹ tụi bay kìa! Hai đứa bắt lại nó cho mẹ, đánh nó một trận, hôm nay mẹ phải cào nát mặt nó.”
Bà cụ đã giận đến điên người, nhảy loạn lên hét ầm ĩ, bảo hai đứa con trai giả vờ làm người đi đường tiến lên đánh Lý Phàm.

Vẻ hung ác của hai tên con trai bà cụ hoàn toàn lộ ra, giơ nanh múa vuốt tấn công về phía Lý Phàm.

Cố Họa Y căng thẳng, vội mở cửa xuống xe, để chuyện không bị xé to ra nữa.

Vừa xuống xe thì đã nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết, hai đứa con trai của bà cụ đều ôm mặt cúi người, lùi lại phía sau vài bước xuống giống như mấy con tép.

“Phụt phụt!”
Hai người đàn ông phun máu ra, còn kèm theo cả mấy chiếc răng hàm sau.

“Tê quá, răng bị đánh gãy luôn rồi, hôm nay cậu không bồi thường vài tỉ thì đừng hòng đi!”

Bà cụ giận dữ hét lên: “Hai đứa đúng là vô dụng, hai người còn không đánh lại một thằng nhóc, mau lên cho mẹ, ra sức mà đánh nó, nhân lúc nó gọi điện thoại, lên.”
Lý Phàm không hề để ý đến tiếng ăn vạ ầm ĩ của ba mẹ con, đang cầm điện thoại gọi điện cho đội trưởng Chương.

Đội trưởng Chương nghe vị trí mà Lý Phàm báo cáo, rồi đưa thuộc hạ nhanh chóng lái xe tới.

Hai người đàn ông bị mẹ mắng đỏ mặt tía tai, rồi lại gom dũng khí, xông về phía Lý Phàm.

Lý Phàm vung nắm đấm, đấm vào mũi hai người đàn ông kia, mũi của bọn họ lập tức chảy máu.

Hai tên đàn ông cảm thấy mũi đau nhức, ôm mặt chạy về bên cạnh mẹ mình.

“Mẹ, chúng ta rút thôi, tên đó cứng lắm, người ta còn quen biết cả đội tuần tra, người như vậy chúng ta không dây vào nổi đâu.”
“Có cái rắm ấy mà không dây vào nổi, ta đi chân trần cũng không sợ kẻ đi giày, chúng ta có nhiều thời gian, không phải sợ phiền phức! Cho dù có là chúng ta ăn vạ trước, nhưng bây giờ ba chúng ta đều bị đánh cho thê thảm như vậy, buộc phải đòi tiền viện phí!
Còn có phí nghỉ làm, phí tổn thất tinh thần và các loại phí khác nữa, hai đứa nghĩ lời thoại trước đi, một lát nữa đội tuần tra tới thì lên cùng mẹ, không phải sợ bọn họ.”
Sắc mặt bà cụ huênh hoang, như là có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

Cố Họa Y nghe đến choáng váng đầu óc, đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại người như này, đúng là mở mang tầm mắt mà.

“Lý Phàm, bọn họ, phải, phải làm sao đây.”
Cố Họa Y hoảng loạn, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.

Lý Phàm xoa đầu Cố Họa Y, Cố Họa Y mím môi nhìn Lý Phàm, nũng nịu nói: “Anh xoa đầu em làm gì chứ, anh cũng chẳng phải Nhất Hưu, xoa đầu là có thể nghĩ ra được điều gì đó sao.”
“Haha, Nhất Hưu là đó hả, như vậy thì không hay đâu.”
Lời nói đột ngột này của Lý Phàm khiến Cố Họa Y không hiểu ra làm sao, gương mặt mơ màng nói: “Nhất Hưu thì làm sao chứ, trong phim hoạt hình đều là như vậy mà.”
“Ồ, không có gì, người giúp chúng ta giải quyết vấn đề tới rồi.”
Lý Phàm chỉ vào một nơi cách đó không xa, đội trưởng Chương dẫn theo nhóm tuần tra đi về phía này.

.

Truyện Nữ Phụ
Ba người ăn vạ nhìn thấy nhóm tuần tra đột nhiên xuất hiện, liền thấy run rẩy.


“Sao lại nhiều người đến vậy, nhìn số lượng có vẻ không đúng, lần trước mẹ ăn vạ tên lái Rolls Royce cũng chỉ có bốn người tuần tra tới mà thôi.”
“Đã nói là người có tiền có thế không dễ ăn vạ rồi, e là lần này chúng ta gặp phải người cứng rắn rồi, mẹ, hay là chúng ta chuồn thôi.”
Hai tên con trai của bà cụ muốn chạy trốn.

Bà cụ giậm mạnh chân, nghiêm mặt nói: “Hai đứa vô tích sự, nếu có được một nửa khí thế của mẹ đây, hai đứa bây giờ đã giàu to rồi!
Hai đứa nghĩ ông bảy Dương, ông tám Lưu của thôn chúng ta xem, xem người ta làm giàu như thế nào! Không phải sợ, phải cứng rắn đến cùng, nhớ một câu nói, kẻ lỗ mãng sợ kẻ thô bạo, kẻ thô bạo lại sợ kẻ không cần mạng!”
“Mẹ, ông bảy Dương giàu là do nhận đường tiền bồi thường vì ba ông ta bị xe đâm chết, số tiền của ông tám Lưu thì càng khỏi phải nói, chúng ta đây là đang tự lực cánh sinh, không giống bọn họ.”
Cố Họa Y nghe thấy thì ngơ ra, thấp giọng nói với Lý Phàm: “Bọn họ toàn cái suy nghĩ gì vậy, ăn và cũng là tự lực cánh sinh sao?”
“Tư tưởng chủ nghĩa vi kỉ truyền thống.”
Lý Phàm bình luận một câu ngắn gọn.

Đội trưởng Chương đưa đội tuần tra đến bên cạnh Lý Phàm, cúi người xuống nói: “Anh Lý, chuyện này là như thế nào, ấy, bà Vương, lại là bà à.”
Đội trưởng Chương nhìn thấy bà Vương đứng bên cạnh thì đã đoán ra được là chuyện gì rồi.

Bà Vương này nổi tiếng là mặt dày vô liêm sỉ, đã bị xử lý không biết bao nhiêu lần vì tội ăn vạ rồi.

Bà Vương thấy đội trưởng Chương liền lập tức dựa lên người con trai cả, ôm ngực nói: “Tuần tra đến đúng lắm, tôi bị xe đâm rồi, toàn thân đều đau nhức khó chịu, tài xế định bỏ trốn, bị hai đứa con trai của tôi…”
Bà Vương như được diễn viên nhập thể, lấy ra kinh nghiệm diễn xuất tích lũy bao lâu nay, bắt đầu tố cáo Lý Phàm.

Lý Phàm mỉm cười theo dõi, như đang xem một vở kịch.

Đội trưởng Chương đen mặt kêu bà Vương dừng lại: “Bà đừng có nói năng vớ vẩn nữa, bà tự nhìn lại lý lịch tư pháp của mình.


đi, ăn vạ bị bắt gần hai mươi lần rồi, lần này chắc chắn không chạy được đâu.”
Bà Vương nhảy ra khỏi lòng con trai, vô cùng sung sức nói: “Tôi ăn vạ thì sao! Cho dù có ăn vạ cậu ta cũng không thể đánh tôi!”
Cậu nhìn cái mặt tôi bị cậu ta đánh đây này, sao tôi còn mặt mũi trở về gặp hàng xóm láng giềng nữa chứ, cậu nhìn hai đứa con trai của tôi nữa đi, mũi bị đánh đến chảy máu luôn rồi…”
Đội trưởng Chương cũng không có cách gì với bà Vương mặt dày này.

Quan trọng là tuổi tác của bà Vương quá lớn, bắt về cũng không thể xử lí, hơn nữa hở một tí là bà Vương lại đòi tuyệt thực các kiểu.

Lý Phàm xoa xoa cổ tay, cười khẩy nói: “Sao nào, như vậy mà đã không còn mặt mũi về gặp hàng xóm láng giềng nữa rồi à? Vậy tôi giúp bà một chút nhé, đánh sưng mặt lên là không ai nhận ra nữa rồi.”
“Cậu! Cậu đừng có mà quá đáng, đội tuần tra còn đang đứng ở đây đấy.”
Bà Vương muốn phản khách làm chủ, dù sao bà ta cũng chẳng còn gì để mất, cá chết lưới rách, có thể lừa được tiền mới là điều quan trọng.

Đội trưởng Chương ra hiệu bằng ánh mắt với thuộc hạ, đưa một nhóm tuần tra quay người lại, nhìn lên bầu trời buôn chuyện: “Hôm nay sắc trời không tệ, nghe nói bà Vương không ăn vạ được, khiến mặt của mình thành đầu heo luôn rồi.”
“Hai đứa con trai của bà Vương dìu bà ta cũng bị ngã theo, đến chảy cả máu mũi, phải nói là thảm thiết vô cùng.”
Nghe lời nhóm đội trưởng Chương nói, lại nhìn nắm đấm đang không ngừng lắc lư của Lý Phàm, bà Vương cuối cùng cũng cảm giác được tình hình không ổn.

Mẹ ơi, chuyện này đáng sợ quá rồi đó, còn có thể nói lí được nữa không? Người lái xe sang hợp lại thành một bạn với nhóm tuần tra, đúng là hết đường sống cho đám người ăn vạ bọn họ mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận