Thiếu Chủ Bí Mật


Bếp trưởng do Công Tôn Quân phái đến nhìn xuyên qua cửa sổ trong phòng bếp nhìn khách khứa ở trong sân.

Lúc này, thuốc trong đồ ăn đã phát huy tác dụng, khách khứa cảm thấy chóng mặt, cơ thể dần không còn sức lực gì nữa.

Ông cụ Cố mềm nhũn ngồi tựa vào ghế, mệt mỏi không có hơi sức nói: “Sao tôi cảm thấy cơ thể không có chút sức lực nào hết vậy? Chuyện gì thế này.”
“Tôi cũng cảm thấy thế, còn cảm thấy chóng mặt, phản ứng chậm chạp hơn, đừng nói là thức ăn có vấn đề đó nha?”
Mắt Cố Thiệu Phong mơ màng nói.

“Chắc chắn là thức ăn có vấn đề, nhất định có vấn đề!” Cố Thiệu Dũng kết luận.

Trong lòng Cố Thiệu Huy vô cùng sợ hãi, nếu người trong bữa tiệc ăn uống xảy ra vấn đề gì, vậy ông sẽ trở thành trò cười cho mọi người.

“Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Họa Y, đây là rau củ của Công Tôn Quân cho người đưa đến, có khi nào bị người khác táy máy tay chân rồi không?”
Cố Thiệu Huy ôm trán hỏi.

Lúc này Sở Trung Thiên lảo đảo đi đến nói: “Cậu Lý, chỉ sợ trong thức ăn có vấn đề, người tôi để lại dưới chân nói nói có người đánh bọn họ bị thương muốn xông lên núi! Chỉ sợ là nhằm vào cậu, tôi sẽ bảo cấp dưới đưa các cậu đi trước.”
“Ha ha ha, hôm nay các người đừng có ai mơ mà rời khỏi nơi này.”
Bếp trưởng xách dao phay chạy ra, đầu bếp phụ, người phụ bếp cũng xách theo chảo, nồi, thớt làm như vũ khí xông ra.

“Các người! Đúng là đồ ăn có vấn đề mà!”
Cố Thiệu Huy tức giận hét lên.

“Ha ha, là chúng tôi bỏ thuốc vào trong thức ăn, nhưng mọi người ngồi đây không cần hoảng sợ, nhà Công Tôn chúng tôi chưa bao giờ làm người ngoài bị liên lụy, hôm nay chỉ muốn đối phó với Lý Phàm mà thôi, mọi người chỉ là người chứng kiến mà thôi.” Bếp trưởng lớn tiếng nói.

Sỉ nhục Lý Phàm trước mặt mọi người chính là kế hoạch mà Công Tôn Quân đã lập ra từ trước.

Có câu một mình mình vui không bằng để mọi người cùng vui, Công Tôn Quân cảm thấy sỉ nhục Lý Phàm trước mặt mọi người thì càng có cảm giác thành tựu, cảm giác thỏa mãn hơn.

Hơn nữa sỉ nhục Lý Phàm trước mặt mọi người cũng có thể chia rẽ Lý Phàm và Cố Họa Y, làm Công Tôn Quân đạt được mục đích trong lòng.

Lý Phàm nhìn bếp trưởng bằng ánh mắt lạnh nhạt, yên lặng cảm nhận trạng thái cơ thể.

Cảm giác vô lực đang dần dâng lên, Lý Phàm đoán chừng đây là thuốc phát huy tác dụng trong cơ thể anh.

Nếu thật sự đánh nhau với người ta trong trạng thái vô lực, Lý Phàm thật sự sẽ trở thành cá nằm trên thớt, phải bị Công Tôn Quân làm thịt tùy ý.

“Đều là lỗi của em, nếu em không tìm Công Tôn Quân thì đã không có chuyện như bây giờ rồi.” Cố Họa Y vô cùng hối hận nói.

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, bây giờ Cố Họa Y có hối hận cũng không có tác dụng gì, hơn nữa mọi người ở đây đều bị trúng chiêu, sắp sửa bị người nhà họ Công Tôn bày bố.

Khách khứa hoảng sợ câm như hến, mọi người đều co rúm lại không dám nói tiếng nào, trong lòng thầm cầu nguyện bản thân đừng có bị vạ lây.

Lý Phàm nhẹ nhàng vỗ tay Cố Họa Y, mỉm cười nói: “Đừng tự trách, chỉ là hành động hèn hạ của Công Tôn Quân mà thôi, anh có cách để đối phó với anh ta.”
“Anh đừng an ủi em, anh cũng ăn mấy món đó, chỉ sợ…”
Cố Họa Y nước mắt như mưa, đột nhiên cảm thấy sao cô lại ngu ngốc đến thế.

Cố Thiệu Huy thở hắt ra, vô cùng hối hận nói: “Đều do tôi bị ma quỷ làm mụ mị đầu óc, nếu không ham chút lợi ích của cậu ta thì cũng không xảy ra chuyện như ngày hôm nay.”
Lý Phàm đưa tay vào túi, sờ bình sứ nhỏ ở bên trong, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.”
May mà anh luôn mang theo bình thuốc này bên người, bây giờ phải nhờ giải độc đan trong chai này khôi phục trạng thái, hy vọng giải độc đan có thể đối phó được thuốc trong cơ thể anh.

Dùng ngón cái mở bình thuốc ra, Lý Phàm chuyển ngón tay xoay bình thuốc, một viên thuốc trong bình rơi vào lòng bàn tay Lý Phàm.

Rút tay ra khỏi túi, Lý Phàm thừa dịp không có ai chú ý đến, nhét viên thuốc vào trong miệng.

Bếp trưởng dẫn theo một đám người dương oai giễu võ đi về phía Lý Phàm, Sở Trung Thiên ráng chịu đựng cảm giác suy yếu trong cơ thể, đứng cản trước mặt Lý Phàm.

Lúc này Ngô Đạo Văn cũng xông đến, đứng song song với Sở Trung Thiên.”
“Các người định làm gì? Nếu dám vô lễ với cậu Lý thì phải bước qua xác chúng ta!”
“Đúng là không biết sống chết, nếu thế tôi sẽ đưa hai người chầu trời trước.”
Bếp trưởng quơ dao phay, chém về phía cổ Sở Trung Thiên và Ngô Đạo Văn.

Ngô Đạo Văn và Sở Trung Thiên định giơ tay đánh trả, nhưng hai tay mềm như bông không nghe theo sự điều khiển, động tác nâng cánh tay lên hoàn toàn không theo kịp tốc độ phản ứng của đầu óc.

“Ha ha ha, đi chết đi!”
Bếp trưởng cười đắc ý, cảm thấy giết gà dọa khỉ trước cũng là một việc khá tốt.

Thấy dao phay sắp sửa lướt qua cổ họng của hai người, lại thấy Ngô Đạo Văn và Sở Trung Thiên ngửa người ra sau.

Nhưng Lý Phàm lại ra tay vào thời khắc quan trọng nhất, túm được quần áo sau lưng hai người, làm hai người đột nhiên ngã ngửa ra sau.

Ngô Đạo Văn và Sở Trung Thiên đều ngã ngửa xuống đất, mà dao phay của bếp trưởng cũng chém vào khoảng không, không làm hai người bị thương.

Ngô Đạo Văn và Sở Trung Thiên nằm trên đất há miệng thở hổn hển, nhớ lại cảnh khi nãy, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.

Bếp trưởng nhìn chằm chằm vào Lý Phàm: “Úi chà, anh còn dám phá đám chuyện của tôi sao, xem ra phải dạy dỗ anh trước mới được.”
Lúc này bếp trưởng có chút thẹn quá hóa giận, cảm thấy Lý Phàm phá đám không cho ông khoe khoang làm ngầu, đổ hết cảm xúc tức giận lên đầu Lý Phàm.

Nếu không phải có lệnh của Công Tôn Quân, bếp trưởng muốn chém đầu Lý Phàm ra làm hai luôn rồi.

“Ông muốn dạy dỗ tôi như thế nào? Cứ đến đây đi.”
Lý Phàm lạnh nhạt nói.

“Mẹ nó, tưởng tôi không dám đánh anh sao!”
Bếp trưởng múa may con dao phay trong tay vô cùng uy vũ, sải bước dài lao về phía Lý Phàm, rạch đao về phía tay phải Lý Phàm.

“Tôi có công phu dùng dao giỏi nhất, hôm nay cho anh nếm thử mùi vị của thiên đao vạn quả, đầu tiên lóc thịt cánh tay của anh.

ra, móc ngược nó lên trước!”
Dao phay vạch ra ánh sáng lạnh lùng giữa không trung, ánh sáng lạnh lùng kia bay đến gần Lý Phàm, giống như muốn bao phủ cả người Lý Phàm vào trong đó.

Lý Phàm dùng tay trái cầm đũa, đột nhiên chọc vào trong đám màn sáng đầy ánh đao kia.

Leng keng!
Đầu đũa chạm vào dao phay, phát ra tiếng vang trong trẻo.

Sau đó quầng sáng có thể làm mù mắt người ta biến mất, chiếc đũa trong tay Lý Phàm đang kẹp lấy lưỡi dao phay.

Chiếc đũa gỗ cản lưỡi dao phay sắc nhọn, đối với mọi người mà nói, đây là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhưng chuyện không thể tưởng tượng này đã xảy ra ngay trước mắt mọi người.

Bếp trưởng trợn tròn mắt nhìn vào chỗ chiếc đũa và lưỡi đao giao nhau, dồn hết toàn lực lên hai tay đẩy dao phay ra, muốn dùng dao phay chém nát chiếc đũa.

Nhưng sức bếp trưởng dồn ra giống như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không xê dịch dao phay được chút nào.

“Chuyện này, rốt cuộc là có chuyện gì!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui