Thiếu Chủ Bí Mật


Bát Gia vỗ ngực giống Lý Phàm nói vài câu bày tỏ lòng trung thành, sau đó Bát Gia dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn Lý Phàm nói: “Nghe nói dạo gần đây cậu thích mấy món ngọc thạch đồ cổ này nọ, vừa lúc ngày mai có buổi triển lãm ngọc thạch, cậu có muốn đi xem không?”
“Triển lãm ngọc thạch? Có gì hay chứ, giá cả của mấy đá quý đồ ngọc này nọ đưa vào thị trường đều tăng gấp trăm lần, chẳng có giá trị mua gì cả.”
Lý Phàm lắc đầu nói.

“Lần này khác, lần này là triển lãm nguyên thạch của ngọc thạch, lấy ngọc thạch của ngọc Hòa Điền làm chủ, ngoài ra còn có đá Thanh Điền, đá Ba Lâm vân vân, nghe nói còn có không ít loại đá quý hiếm.”
“Nguyên thạch à? Vậy thì cũng xem được, ngày mai tôi sẽ đi.”
Lý Phàm có hơi hứng thú.

Biệt thự có diện tích rất lớn, nhưng lại thiếu một số đồ trang trí đồng bộ, Lý Phàm cảm thấy mua một số nguyên thạch thích hợp về điêu khắc một số vật phẩm trang trí thì tốt hơn mua những thành phẩm ở bên ngoài nhiều.

Tự điêu khắc thì có thể dựa theo ý thích của bản thân, hơn nữa còn có thể dùng vật liệu tốt nhất.

Những thứ được bán trên thị trường có thể lọt vào mắt Lý Phàm, phần lớn đều là một số sản phẩm tốt cả về mặt thủ công và nguyên vật liệu, hơn nữa giá bán đều cao chót vót, Lý Phàm cảm thấy anh tự làm thì thích hợp hơn.

Hẹn giờ xuất phát vào ngày mai với Bát Gia xong, Lý Phàm lập tức đuổi Bát Gia về.

Đến chiều, tất cả người nhà họ Cố đều bình thường trở lại, ông cụ Cố và Cố Thiệu Phong tâng bốc Lý Phàm một lúc rồi mới ra về cùng Cố Thiệu Dũng.

Lần này Cố Thiệu Dũng không nói một lời, sau khi nhìn thấy Lý Phàm cũng không dám hó hé tiếng nào, bị Lý Phàm dọa sợ rồi.

Tiễn ba người ông cụ Cố xong, Lý Phàm nói ngày mai đi xem triển lãm ngọc thạch, Cố Thiệu Huy lập tức nói ngày mai cũng muốn đi.

Thấy ba muốn đi, Cố Họa Y trầm ngâm một lúc, cảm thấy cũng nên đi theo xem cùng luôn, mà Trần Hiểu Đồng lại càng muốn đi theo hóng chuyện.

Quyết định xong chuyện ngày mai đi xem triển lãm ngọc thạch, Lý Phàm và đám Cố Họa Y bắt đầu trò chuyện với nhau.

Triển lãm ngọc thạch được cử hành ở trung tâm triển lãm quốc tế Hán Thành, quy mô cực kỳ lớn, hội tụ ngọc Hòa Điền và bốn loại đá nổi tiếng truyền thống, ngoài ra còn có một số loại đá nổi tiếng trong mấy năm gần đây, chẳng hạn như Nhã An Lục, Kim Điền Hoàng, đá Lào vân vân.

Bốn loại đá nổi tiếng truyền thống chính là đá núi thọ, đá Ba Lâm, đá Xương Hóa, đá Thanh Điền, bốn loại đá này đều nổi tiếng nhờ vào việc điêu khắc thành tượng đá, và con dấu văn nhân, mấy năm gần đây những nguyên liệu đá tinh phẩm trong này đều được dùng làm con dấu.

Nhưng bởi vì khai thác trong thời gian dài, nơi sinh sản ra bốn loại đá nổi tiếng này đã dần cạn liệt, nguyên liệu đá tinh phẩm càng lúc càng ít, giá cả cũng càng ngày càng cao.

Chẳng hạn như đá Điền Hoàng đã hết sạch, đá Kê Huyết đá Lệ Chi Đông có lượng sản xuất càng ngày càng ít vân vân, giá cả hở ra là vài tỷ, thậm chí vài trăm tỷ.

Bởi vì giá của những nguyên liệu tinh phẩm này quá cao, cho nên có rất nhiều nguyên liệu thay thế xuát hiện, chẳng hạn như Kim Điền Hoàng và đá Lào, nó chính là những nguyên liệu thay thế khá xuất sắc xuất hiện trong mấy năm gần đây.

Những vật phẩm thay thế này dần dần được thị trường tiếp thu, giá cả cũng dần tăng lên, trước kia một con dấu chỉ vài trăm nghìn, đến bây giờ đã hơn ba mươi triệu.

Sáng sớm, nhóm Lý Phàm đã đến trung tâm triển lãm quốc tế Hán Thành.

Lúc này đã có không ít người vào trong, trong đó có rất nhiều người mặc quần áo kỳ lạ, trông như người làm nghệ thuật.

Đa số người làm nghệ thuật đều có cách cư xử khác thường, cách ăn mặc cũng không giống với người thường.

“Úi cha, hôm nay có không ít nhà nghệ thuật đến, nhìn cái người đàn ông cao gầy để tóc dài kia đi, nếu chỉ nhìn bóng lưng, tôi còn tưởng là một người đẹp chân dài cao một mét tám đấy chứ.”
Khang Văn Hân vui vẻ nói.

Cố Thiệu Huy chỉ vào một nhà nghệ thuật ăn mặc giống hệt đạo sĩ nói: “Tôi có biết người này, người này làm thư pháp, vì sáng tạo ra nghệ thuật thư pháp mới, còn cầm ống tiêm để phun chữ, nghe nói còn được ca tụng là đại sư.”
“Cái tên đầu trọc kia cũng rất nổi tiếng đại diện cho dòng viết chữ xấu, chữ do ông ta viết sẽ làm người ta có cảm giác như bị táo bón, nhìn thư pháp của mấy người đó, lại nhớ đến thư pháp của bậc tổ tiên, tôi chỉ muốn nói với bọn họ một chữ, đệt!”
Bát Gia trừng mắt nói.

Lý Phàm lắc đầu, cũng không tiện đánh giá thêm về hiện tượng loạn xạ của giới thư pháp hiện tại, vì muốn được nổi tiếng, đúng là có rất nhiều người không biết xấu hổ.

“Bọn họ viết chữ xấu của bọn họ, sau này sẽ có lịch sử phán xét về bọn họ, chắc trăm năm sau, thư pháp của bọn họ cũng sẽ bị ném đi như giấy vụn.” Lý Phàm vừa nói vừa đi vào trung tâm triển lãm.

Tuy Lý Phàm nói không lớn, nhưng có một số người rất thính tai, có ba người đi ngang qua Lý Phàm, người già và người trung niên rất có phong cách của một nhà nghệ thuật đồng loạt dừng chân lại, cùng nghiêng đầu nhìn Lý Phàm.

Ba nhà nghệ thuật trung niên này đều mặc đường trang có màu sắc sặc sỡ, để tóc dài ngang vai, còn có chòm râu bay phấp phơi, còn làm dáng hơn cả những chuyên gia dưỡng sinh.

“Cậu bạn trẻ này, lúc nãy cậu mới nói gì đó? Những gì cậu nói đang xúc phạm nghệ thuật, những thứ chúng tôi dùng linh hồn viết ra, không phải loại người dốt nát như cậu có thể phán xét được.”
“Cậu có hiểu gì về sáng tác nghệ thuật không? Cậu có hiểu nghệ thuật thư pháp không? Chúng tôi ngưng tụ kinh nghiệm sống cả đời vào trong thư pháp, thông qua việc viết biểu đạt chua ngọt đắng cay, người trẻ như cậu không thể nào hiểu được, chờ đến khi cậu đến trăm tuổi, mới có thể hiểu được những ảo diệu trong thư pháp của chúng tôi.”
“Những thứ chúng tôi viết không phải chữ xấu, chỉ là bị mấy người gọi là xấu, thư pháp của chúng tôi hơn xa các bậc tổ tông tài năng trước đây, Vương Hi Chi, Nhan Chân Khanh, Hoài Tố gì gì đó, nếu so sánh với sáng tạo của chúng tôi, bọn họ đều chỉ là quá khứ, tương lai là của chúng tôi.”
Đám nhà nghệ thuật trung niên này ăn nói dõng dạc hùng hồn, giống như thư pháp của bọn họ đã đi ra thế giới, được hàng ngàn người ca tụng vậy.

Nhìn đám nhà nghệ thuật trung niên đang tự ảo tưởng và say mê, đám Lý Phàm trợn mắt há mồm không biết nên làm cái gì.

Từng gặp được người không biết xấu hổ, nhưng chưa bao giờ gặp phải người không biết xấu hổ đến mức này, từ xưa đến nay thật sự không có người nào không cần mặt mũi như bọn họ.

Khang Văn Hân tiến lên hai bước, nhìn ba người nhà nghệ thuật trung niên bằng ánh mắt đầy khinh thường, nói với giọng điệu trào phúng: “Mấy người đừng tự làm mất mặt nữa, mấy người mà cũng dám đi so sánh với Vương Hi Chi*, có phải mấy người ăn thực phẩm chức năng nhiều quá nên đầu óc có vấn đề rồi không.”
Vương Hi Chi: là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc.

“Xày, thanh niên thời nay đúng là không thể nói lý lẽ được mà, chẳng có chút tri thức văn hóa này, không hiểu được truyền thừa tinh túy của thư pháp!
Chúng tôi được ban tổ chức mời đến đây để thể hiện thư pháp, lát nữa cậu có thể nhìn xem triển lãm thư pháp của chúng tôi, thay đổi nhận thức của cậu về nghệ thuật.”
Ba nhà nghệ thuật trung niên nói xong, cùng ưỡn ngực ngẩng đầu đi nhanh về phía trung tâm triển lãm, lười không muốn để ý đến Khang Văn Hân nữa.

Khang Văn Hân tức giận xắn tay áo hô to: “Cũng tại khi còn nhỏ tôi không kiên trì luyện tập thư pháp, nếu không bây giờ tôi viết chữ còn đẹp hơn đám người học lung tung này nhiều, đại sư Khải Văn chính là ông chủ của tôi! Không đúng, cho dù tôi không kiên trì luyện tập thì tôi cũng viết đẹp hơn họ nhiều..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui