Thiếu Chủ Bí Mật


Giờ khắc này, Lý Phàm trở thành niềm hy vọng của hai người họ, giống như chỉ cần Lý Phàm xuắt hiện, tất cả nguy hiểm đều sẽ biến mắt.

Lý Phàm không chút đắn đo, liền lấy xe của mình xuất phát, dọc đường thấy bên đường có chiếc taxi dừng lại, anh liền qua đó lôi tài xế xuống xe, sau đó ngồi vào chỗ lái và phóng đi.

Tài xế xe taxi vừa nhảy dựng lên vừa la hét chửi mắng vài câu, sau đó liền lấy điện thoại ra gọi báo án, rất nhanh, vụ án đến tay đội trưởng Chương.

Lý Phàm vừa lái xe taxi mà trong lòng sốt ruột như lửa đốt, anh nhắn đạp hết ga không chút do dự, chiếc xe phóng nhanh trên đoạn đường phồn hoa tấp nập, đến ngã tư gặp đèn đỏ, anh vẫn cho phóng thẳng vượt đèn đỏ, hoàn toàn không tuân thủ luật giao thông.

Công an đi tuần ở ngã tư đường nhìn thấy xe taxi vượt đèn đỏ, liền lấy bộ đàm nhanh chóng gọi báo về tổng đài.

Người phụ trách điều tra vụ án xe taxi bị cướp là đội trưởng Chương, sau khi nhìn qua camera quan sát phát hiện người đang lái xe taxi lúc này chính là Lý Phàm, đoán chắc Lý Phàm đang có chuyện gì đó rất quan trọng.

Đội trưởng Chương bèn cầm lấy bộ đàm và lớn tiếng nói: “Mọi người nghe đây, tất cả đều phải đảm bảo đường đi của chiếc xe taxi phải được thông thoáng, các đội tuần ở ngã tư phải chú ý điều tiết giao thông để nhường đường cho xe taxi được đi xuyên suốt.”
Đội trưởng Chương liên tục dặn dò hai lần, rồi sau đó lệnh cho trung tâm chỉ huy giao thông, điều khiển đèn giao thông ở các giao lộ, những đoạn đường xe taxi của Lý Phàm sắp đến đều bật đèn xanh.

Xe taxi phóng vuốt đi nhanh, rất nhanh, xe đã đến cổng lớn của khu mộ.

Giờ phút này khu mộ đã đóng cửa, chỉ còn một cánh cổng nhỏ còn mở, một ông già trông coi đang ngồi nghe radio.

Lý Phàm xuống xe và nhanh chóng bước tới, tay đẩy cánh cửa nhỏ rồi đi vào bên trong khu mộ.

Khi cánh cửa nhỏ bị đầy ra phát ra âm thanh làm ông già trông coi bị giật mình.

Ông già trông coi trừng mắt nhìn và nói: “Đã hét giờ rồi, không có chuyện gì thì mai quay lại đi.”
“Ai lại đêm tối muộn đến khu mộ chứ, đương nhiên là có chuyện rồi.” Lý Phàm vừa trả lời ông già trông coi, vừa nhanh chân đi vào sâu bên trong khu mộ.

Ông già trông coi sửng sốt lúc, cảm thầy âm thanh mà ông nghe được có chút mơ hồ, giống như không phải âm thanh phát ra từ người bình thường, vì vậy ông chậm chạp đứng dậy và lớn tiếng hét: “Anh là ai?
Muốn làm gì? Nơi đây đã đóng cửa rồi!”
“Tôi muốn cứu người.”
Câu nói vừa dứt, bóng dáng Lý Phàm đã đi rất xa, ông già trông coi chỉ cảm thầy trước mắt xay xẩm, sau đó cảm giác như trong không gian yên tĩnh ẩn thoát chút gì đó dị thường.

Ông thất thần nhìn phía trước khu mộ đã vắng không một bóng người, bất chợt ông già trông coi cảm thấy toàn ơn ớn lạnh.

“Trời tối mịt mà đến khu mộ cứu người, người này là người gì đây trời, hay là mình gặp ma rồi? Trời đất mẹ thần ơi.”
Ông già trông coi hoảng sợ liền quay người, lảo đảo chạy ra khỏi phòng, sau khi chạy về hướng khu đất cách đó hơn một cây số, ông liền lấy điện thoại ra và gọi điện báo án.

Lý Phàm không biết rằng mình đã làm ông già trông coi giật mình, nhưng cho dù anh có biết thì cũng mặc kệ, gì dù sao thì hiện tại cứu người là quan trọng nhất.

Ánh mắt anh nhìn lướt qua khu mộ, sau đó ánh mắt Lý Phàm dừng lại ở cái chòi nghỉ ngay chỗ cao nhất của khu mộ.

Anh bước nhanh như bay lướt xuyên qua khu mộ, trong tích tắc Lý Phàm đã đứng trước chòi nghỉ.

Giờ phút này Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều bị trói ở cây cột ở bên trong chòi nghỉ, Trương Gia Đông đứng ở phía sau cây cột, trong bóng tối, móng tay bén nhọn lóe sáng được đặt tại chiếc cổ trắng nõn của hai cô.

“Anh tới nhanh lắm, có vẻ như anh rất quan tâm hai người họ hả.” Trương Gia Đông nhìn Lý Phàm với ánh mắt chứa đầy thù hận.

Lý Phàm cần thận quan sát Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, trên người hai người họ không có bắt kỳ vết thương nào, quần áo vẫn còn có thể nói là chỉnh tề đàng hoàng, thoạt nhìn có vẻ như hai người họ không chịu tổn thương gì.

“Trần Phú tập kích tôi, sao anh lại không xuất hiện.”
“Trần Phú muốn đi tìm chỗ chết, tôi đâu có ngu vậy.” Trên mặt Trương Gia Đông lộ ra giọng cười dữ tợn: “Đến đây, cột hai tay hai chân mình lại.”
Ánh mắt Lý Phàm nhìn về phía mặt đất, chỗ đó có để hai sợi dây thừng quân dụng.

“Anh chuẩn bị cũng thật cẩn thận đầy đủ.”
Lý Phàm cúi người lượm dây thừng lên, mắt của Trương Gia Đông theo dõi gắt gao từng động tác của Lý Phàm, lúc Lý Phàm cúi đầu, thời điểm người cúi gập hẳn, tay đặt trên cổ Có Họa Y và Trần Hiểu Đồng của Trương Gia Đông thả lỏng, mười ngón tay trên đôi tay của anh ta hướng thẳng lưng Lý Phàm mà phóng tới.

Mười móng tay đen nhẻm của Trương Gia Đông chứa đầy độc tố cực mạnh, chỉ cần một trong số đó làm trầy da của Lý Phàm thôi thì cũng đủ để lầy mạng của anh.

Còn dây thừng đặt trên sàn chẳng qua chỉ là cái để Trương Gia Đông đánh lạc hướng Lý Phàm, lừa anh cúi người để giảm đi khả năng phòng thủ mà thôi.

Những sợi dây thừng đó tuy là loại quân sự chuyên dụng, nhưng đến cả Trương Gia Đông cũng không thể trói buộc giữ được, vậy thì càng không cần nói đến việc trói buộc Lý Phàm, vì sức mạnh của bọn họ đều vượt qua giới hạn phạm trù của người bình thường.

Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng nhìn thấy cảnh tượng dị thường trước mắt, đồng loạt trừng to mắt, trong mắt họ hiện đầy vẻ lo lắng kinh hoàng.

Hai người họ đều cố hết sức muốn phát ra âm thâm để nhắc Lý Phàm, nhưng đều đã muộn.

Khoảng cách quá gần, tốc độ của mười móng tay lại quá nhanh, cơ bản Có Họa Y và Trần Hiểu Đồng chưa kịp phát ra tiếng, thì mười móng tay đó đã phóng đến phía trước Lý Phàm.

Tai Lý Phàm khẽ động, thông qua tiếng gió anh đã có thể biết được vị trí của mười móng tay đó, hai tay nắm lấy áo, tiếng xé rách của áo thun vang lên, chiếc áo được xé thành hai mảnh.

Phần vải ở sau lưng của chiếc áo thun thuận theo sức cánh tay bay ngược lên, bao trùm lấy mười móng tay đang phóng tới trong không trung.

Sau đó Lý Phàm đem phần còn lại của chiếc áo thun quăng qua một bên, cúi người như báo săn phóng vụt về phía trước, tốc độ nhanh như xẹt điện thoáng qua và nhắm thẳng về hướng Trương Gia Đồng.

Trương Gia Đông giật mình mặt tái mét, anh không ngờ Lý Phàm lại dễ dàng phá vỡ chiêu của mình như vậy.

Trước đó Trương Gia Đông đã nhẩm tính trong lòng rất lâu, tưởng tượng ra máy lần cảnh tượng đánh chết Lý Phàm, anh vốn tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng, có thể giết được Lý Phàm để báo thù, nhưng không ngờ ngay giây phút quan trọng thì lại xảy ra thay đổi như vậy.

Làm thế nào mà Lý Phàm có thể chỉ với cái áo thun mà có thể cản phá được chiêu thức của mình được!
Đây chính là điều mà Trương Gia Đông không thể nào lý giải được.

Trương Gia Đông luống cuống muốn quay lại bắt Có Họa Y và Trần Hiểu Đồng làm con tin, nhưng đã muộn rồi.

Lý Phàm với hai nắm đắm cuồng phong đã phóng đến, Trương Gia Đông hoàn toàn không có cơ hội bắt hai người phụ nữ đó để làm con tin nữa.

Đối mặt với nắm đấm trong cơn giận dữ của Lý Phàm, Trương Gia Đông đành chỉ có thể lựa chọn phóng người lui về phía sau.

Thực tế Trương Gia Đông hoàn toàn không đủ dũng khí để tiếp nắm đấm của Lý Phàm, ở góc độ nhìn của Trương Gia Đông, trực diện tiếp chiêu nắm đắm của Lý Phàm đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết.

Lý Phàm liền bám sát đuổi theo ra ngoài, hai chân anh chống trên lan can, cả người vụt lao về phía Trương Gia Đông đang lui về sau.

Trương Gia Đồng lui đến bìa cạnh của bãi đất, đến khi không còn đường lui nữa, anh đành gồng mình ứng chiến, huy động mười móng tay mới mọc ở hai tay mình và hướng về hai tay Lý Phàm mà báu lấy.

Lý Phàm cười nhạt khi nhìn thấy Trương Gia Đông dang ngực ra, thân trên của anh đột nhiên dừng lại một cái dị thường, sau đó hai chân đột nhiên đá mạnh vào ngực Trương Gia Đông.

“Bùm!” Miệng Trương Gia Đông phun máu tươi, thân hình thẳng tắp ngã quy ra sau, ánh mắt chứa đầy căm phẫn không phục..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui