Thiếu Chủ Bí Mật


Lúc Lý Phàm đang ăn bánh plan sữa hai lớp mà Cố Họa Y đút cho thì một thanh niên vô cùng khôi ngô nhanh chân bước tới.

Người thanh niên khôi ngô này đeo một cái đồng hồ được làm bằng vàng trên cổ tay, bên trên còn nạm kim cương vàng trang trí, đó là đồng hồ vàng số lượng có hạn của CORUM, rất được tầng lớp thượng lưu của nước ngoài coi trọng.

Nhìn bộ quần áo nhìn như tầm thường mà người này mặc, cũng do nhà thiết kế nỗi tiếng của nước ngoài may tay, giá cả vượt xa hẳn những nhãn hàng quần áo nổi tiếng xa xỉ.

Thanh niên tuần tú nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt tràn đầy thù địch, nhưng khi nhìn sang Cố Họa Y thì lại chan chứa tình yêu.

Vừa nhìn đã biết là kẻ theo đuổi cô.

Cố Họa Y hơi nhíu mày, rõ ràng là không vừa ý với ánh mắt nhìn mình của kẻ này.

Cơ thể mềm mại của cô hơi rụt về sau, Có Họa Y rụt hơn nửa người ra sau lưng Lý Phàm, giống như tuyên bố bản thân là hoa đã có chủ, để thanh niên khôi ngô kia biết điều mà từ bỏ.

Lại nói thanh niên khôi ngô này, mặt trang điểm nhẹ, mà gương mặt này còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ.

Lý Phàm bỗng dưng có cảm giác buồn nôn.

Loại đàn ông xinh đẹp theo kiểu đàn bà này Lý Phàm không thể nào tán thưởng nỗi.

“Người này còn là đàn ông sao? Nhìn như thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ.

Rốt cuộc thì thời đại này bị sao vậy, phong cách õng ẹo ẻo lả này càng lúc càng thịnh hành.” Lý Phàm lắc đầu nói.

Cố Họa Y bĩu môi, nhích tới gần bên tai Lý Phàm nói: “Hiện nay thịnh hành phong cách Hàn gì đó ấy, đều bị dắt mũi thành như vậy.

Mong là sau này con gái chúng ta không thích kiểu đàn ông như vậy.”
Cố Họa Y bắt đầu lo lắng về thẩm mỹ của con gái cô, ngộ nhỡ con bé bị xu thế thời đại ảnh hưởng tư tưởng thì cô không biết nên tìm ai nói lý lẽ nữa.

Lý Phàm nghiêng mặt nói với Cố Họa Y: “Em đừng lo, có một người ba nam tính như anh, thẩm mỹ của con gái hai ta chắc chắn sẽ không lệch lạc đâu.”
Lý Phàm và Cố Họa Y mặt đối mặt, nhỏ giọng thủ thỉ với nhau.

Nhìn từ góc độ của thanh niên khôi ngô kia, hình như hai người sắp hôn nhau vậy.

Cơn ghen tuông như sóng cuộn trào dâng trong lòng anh ta, vì hoàn thành nhiệm vụ Đại Long Vương giao cho, lần này Long Hạo Thiên đã mời bác sĩ tâm lý gợi mở tâm lý, anh ta đã thầm mến Cố Họa Y từ tận đáy lòng.

Vẻ mặt bình tĩnh ung dung nháy mắt biến mắt, Long Hạo Thiên bước hai bước tới trước bàn ăn, vỗ mạnh lên bàn.

*Ở nơi công cộng, hai người có thể chú ý chút không? Anh anh em em như vậy còn ra thể thống gì! Nhất là tên cặn bã anh, mau chóng tránh xa nữ thần trong lòng tôi ra!”
Cố Họa Y tức giận nhìn Long Hạo Thiên: “Anh đừng có nói bậy, tôi và chồng tôi ngồi cạnh nhau trò chuyện liên quan gi tới anh, chỗ nào không ra thể thống! Ngược lại là anh, không biết đang nói linh tinh gì nữa.”
“Cô liếc mắt đưa tình với anh ta trước mặt bao người như vậy, cô muốn cắm sừng tôi phải không! Sau này Cố Họa Y cô là người phụ nữ của Long Hạo Thiên này!”
Có Họa Y lập tức ngắn người, cô hoàn toàn không quen biết người trước mặt, nhưng anh ta lại ăn nói bậy bạ trước mặt cô như vậy.

“Anh đang nói linh tinh gì đó! Tôi vốn không biết anh là ai được chứ? Hơn nữa tôi đã kết hôn rồi, người này là chồng tôi, Lý Phàm!” Cố Họa Y cắt cao giọng nói.

“Ha ha, tôi biết anh ta là chồng hiện tại của cô, nhưng không bao lâu nữa sẽ là chồng cũ rồi! Sau này cô là người phụ nữ của tôi, tôi là người đàn ông duy nhất của cô!”
Gương mặt của Long Hạo Thiên lộ ra vẻ điên cuồng, sau khi được bác sĩ tâm lý gợi mở tâm lý, cả người Long Hạo Thiên có hơi không bình thường.

Anh ta nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt hung hãn, giọng nói lạnh như băng: “Lý Phàm, mau chóng ly hôn với người phụ nữ của tôi, sau này tránh xa cô ấy ra, nếu không tôi giết cả nhà anh!”
Lý Phàm đang uống canh, nghe Long Hạo Thiên nói vậy thì phun thẳng canh trong miệng lên người anh ta.

“Phụt!”
Cả bộ quần áo cao cấp xa xỉ của Long Hạo Thiên lập tức bị nước canh Lý Phàm phun ra làm ướt hơn nửa.

Long Hạo Thiên ướt nhẹp cả người gắt gao nhìn chằm chằm Lý Phàm bằng ánh mắt có thể giết người, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết anh vậy.

“Cậu muốn giết cả nhà tôi, trước tiên phải có năng lực đó đã.

Nói nhăng nói cuội dễ bị sét đánh lắm.

Không làm tốt thì là tôi giết sạch cả nhà cậu! Người trẻ tuổi vẫn nên học cách khiêm tốn.” Lý Phàm nói chẳng hề nể nang gì.

Long Hạo Thiên nhìn bộ quần áo bị phun ướt của anh ta, lại thêm nghe giọng điệu dạy dỗ cháu trai của Lý Phàm, trong lòng tức không chịu nỗi.

“Anh cũng hống hách đấy, tôi là người của nhà họ Long! Anh dám trêu chọc tôi, anh không gánh được hậu quả của chuyện này đâu! Đừng tưởng rằng cái thân phận hiện giờ của anh đã rất giỏi giang rồi, anh chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ trong bàn cờ mà thôi!”
“Lại là người của nhà họ Long, xem ra nhà họ Long các cậu quyết tâm chống đối tôi đến cùng nhỉ?” Lý Phàm híp mắt nhìn chằm chằm Long Hạo Thiên, trên người bắt đầu tỏa ra sát khí.

Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều cảm nhận được sát khí trên người anh, cảm thầy cả người như phả ra một tầng khí lạnh, rét lạnh toàn thân.

Long Hạo Thiên tức giận vỗ hai tay xuống bàn, vươn tay chỉ thẳng chóp mũi Lý Phàm.

“Anh dám sỉ nhục nhà họ Long bọn tôi, anh tự đâm đầu vào chỗ chết! Chỉ cần anh để Cố Họa Y đi cùng tôi, tôi sẽ không so đo những lời nói xắc láo của anh ngày hôm nay.

Nếu không thì tôi phải thay mặt ông nội tôi dạy dỗ cẩn thận tên vô dụng anh!”
Lý Phàm lạnh lùng nói: “Chỉ bằng cậu mà cũng dám thay mặt ông nội cậu? Ông nội cậu gặp tôi còn không dám kiêu ngạo như vậy, cậu vẫn nên ngoan ngoãn làm cháu trai đi.”
Vẻ mặt Long Hạo Thiên u ám đến mức có thể vắt ra nước, dữ dẳn nói: “Anh là đồ rác rưởi! Nể mặt anh mà anh còn không biết xấu hổ, hôm nay tôi cho anh đẹp mặt!”
Long Hạo Thiên nói xong thì vung tay với bên ngoài, bốn tên vệ sĩ cường tráng lập tức bước vào trong.

Ông chủ quán trà căng thẳng đi tới, nhăn mặt cầu xin: “Mấy cậu có chuyện gi từ từ nói, đừng đánh nhau trong quán nhỏ của tôi.

Tôi chỉ làm buôn bán nhỏ sống qua ngày, không thể chịu nổi sự phá hoại của các cậu đâu.”
Long Hạo Thiên bực mình đẩy ông ta sang một bên, ông chủ quán trượt chân ngã trên mặt đắt.

Lý Phàm không nhìn nỗi, giơ tay tát thẳng vào mặt Long Hạo Thiên khiến anh ta quay ba vòng rưỡi ngay tại chỗ.

Sao đó anh tiến lên đỡ ông chủ quán dậy: “Ông chủ yên tâm, chúng tôi sẽ không đánh nhau trong quán của ông.

Tiền cơm đây, ông cầm lấy đi.”
Ông chủ cảm kích nhìn Lý Phàm, nhỏ giọng nói: “Bọn họ vừa nhìn đã thấy không phải người tốt.

Tôi giúp cậu gọi cho đội tuần tra, chờ bọn họ tới tôi sẽ làm chứng cho cậu.”
“Cảm ơn ông, nhưng mà không cần phiền phức như vậy, bọn họ rất dễ giải quyết.”
Lý Phàm hoàn toàn không đề Long Hạo Thiên vào trong mắt.

Cháu trai của Đại Long Vương mà thôi, vốn chẳng đủ để anh giãn gân.

Long Hạo Thiên bị tát một cái, nửa bên mặt sưng vù lên.

Anh ta lấy hai tay che bên má sưng như đầu heo gào lên: “Đệt! Tên rác rưởi anh dám đánh tôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui