Thiếu Chủ Bí Mật


Long Hạo Thiên ánh mắt hoảng sợ, nhìn Lý Phàm bước từng bước tới gần mình, lúc này Long Hạo Thiên thầm cảm thấy vô cùng hồi hận.

Hồi hận vừa rồi không nên quá bắt cẩn, cứ như vậy đi tìm Cố Họa Y, mà nên chọn lúc Lý Phàm không có ở đây hãy đi tìm Cố Họa Y mới đúng.

Nhưng bây giờ hối hận cũng chẳng có tác dụng, Long Hạo Thiên chỉ có thể trông cậy vào bồn vệ sĩ thôi.

Sau khi nhìn thấy bốn vệ sĩ ngã trên mặt đất, Long Hạo Thiên hoàn toàn tuyệt vọng.

Bốn vệ sĩ nằm bắt động trên mặt đất giống như chết, hơn nữa, miệng ai cũng có máu tươi chảy ra.

Long Hạo Thiên lập tức hoảng hốt, hi vọng cuối cùng đã tan biến, giờ chỉ có thể chạy trốn mà thôi.

Long Hạo Thiên không khỏi bối rối, chạy bán sống bán chết, nghiền răng phát huy ra một trăm hai mươi phần trăm tốc độ, nhưng bình thường Long Hạo Thiên không chịu rèn luyện, lúc này dù có cố hết sức thì cũng không chạy nhanh được.

Lý Phàm lắc đầu mỉm cười, anh không đuổi theo Long Hạo Thiên, mà đá một đá vào lon nước ven đường.

Lon nước bị Lý Phàm đá bay ra ngoài, tốc độ nhanh như đạn pháo, ngay lập tức đập vào lưng Long Hạo Thiên.


“Phụt!”
Long Hạo Thiên phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo hai bước rồi ngã xuống đất, cảm thấy hình như tất cả xương cốt phía sau lưng đã đứt gãy.

Lý Phàm thong thả đi tới, đến bên cạnh Long Hạo Thiên thì dừng lại, chân phải giẫm thẳng lên mặt Long Hạo Thiên.

Gương mặt Long Hạo Thiên vốn đầy vẻ nữ tính, lập tức trở nên bắt đầu vặn vẹo, bị người dùng chân đạp vào mặt, nói gì thì Long Hạo Thiên cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã.

“Đồ khốn nhà mày, mau lấy chân của mày ra: * Long Hạo Thiên khàn giọng hét lên.

“Xem ra mày không hề có chút giác ngộ của tù nhân, hiện mày cũng không phải cậu chủ nhà họ Long, mà là chiến lợi phẩm của tao, chỉ cần tao dùng thêm chút sức, là có thể giẫm nát đầu mày: “
Lời Long Hạo Thiên định hét lên lập tức kẹt trong cỗ họng, không kêu được.

Lúc này anh ta đã thật sự trở thành tù nhân, mạng nhỏ đã nằm trong tay Lý Phàm, Long Hạo Thiên chợt cảm thấy sợ hãi.

“Đừng, đừng, chúng ta hãy bình tính một chút, có chuyện gì từ từ nói được không?”
“Vừa rồi sao mày không từ từ nói, giờ tao rất tức giận, hãy nói gì có thể khiến tao bớt nóng, nếu không tao sẽ giẫm nát đầu chó của mày: “
Đối mặt sự cường thế của Lý Phàm, cả người Long Hạo Thiên run lên, hoảng sợ nói: “Tao, tao nói, tao là do ông nội phái tới, cùng được phái tới còn có Long Ba, Long Ba mang theo rất nhiều cao thủ đề đối phó mày, anh ta mới là người chủ yếu nhằm vào mày: “
“Long Ba? Xem ra anh ta vẫn chưa được dạy dỗ tử tế, nếu đã như vậy trước tiên tao phải dạy dỗ mày.

cẩn thận một chút: “
Dứt lời, Lý Phàm dùng đề giày dẫm mạnh lên mặt Long Hạo Thiên, gương mặt quyến rũ của Long Hạo Thiên hoàn toàn bị hủy.

“AI Đau quá, mặt của tôi, mặt của tôi!”
Long Hạo Thiên vô cùng phẫn nộ rống lên, gương mặt là chuyện Long Hạo Thiên quan tâm nhất, nhưng lúc này lại bị Lý Phàm triệt để hủy dung, khiến Long Hạo Thiên đau lòng nước mắt ròng ròng.

Nước mắt chảy dọc đến vết thương trên mặt, kích thích vết thương càng thêm đau đớn, vừa đau vừa tức, Long Hạo Thiên trực tiếp ngất đi.

Nhìn thấy Long Hạo Thiên rơi vào hôn mê, Lý Phàm lạnh lùng nở nụ cười, cũng không còn tâm tư tiếp tục trừng trị Long Hạo Thiên nữa, nhưng khi rời đi anh tiện thể đạp gãy hai đùi Long Hạo Thiên, khiến khi anh ta về già chỉ có thể ngồi xe lăn.

Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng chậm rãi chạy đền, kéo Lý Phàm đi ra phía ngoài.

“Nhanh đi về thôi, bọn họ sẽ không tiếp tục đến báo thù chứ?” Cố Họa Y vẫn còn có chút lo lắng nói.


“Không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu: “
Lý Phàm an ủi Cố Họa Y, sau đó bắt xe đưa hai cô về nhà.

Khi trở lại biệt thự, Cố Thiệu Huy vẫy tay với Lý Phàm: “Lý Phàm, cậu lại đây một chút, tôi có chút chuyện khó khăn muốn bàn với cậu.”
Lý Phàm đi tới, trong lòng còn nghỉ ngờ, không biết lão Thái Sơn định nói với mình cái gì.

“Ba, có chuyện gì thế?”
Có Thiệu Huy liếc mắt nhìn Cố Họa Y phía sau Lý Phàm, sau đó có liếc mắt nhìn Vương Cần Mai ngồi cách đó không xa, có vẻ lén lút như trộm nói: “Cậu đi theo tôi, chúng ta đến phòng sách rồi nói.”
Lý Phàm càng thêm tò mò, đi theo Cố Thiệu Huy đến phòng sách.

Sau khi hai người tiến vào phòng sách, Cố Thiệu Huy thận trọng nhìn phía ngoài phòng sách, sau đó đóng chặt cửa phòng sách lại.

“Lý Phàm, tôi gặp phải chuyện khó nói, trước kia tôi có một bạn học nữ, bà ấy vừa gọi điện thoại cho tôi, nói, nói là…”
Lý Phàm trợn mắt há mồm nhìn ba vợ: “Ba, đây không phải là bạn học nữ bình thường với ba nhỉ, có phải là mối tình đầu của ba không, ba định đổi mẹ vợ cho con à: “
Mặt Có Thiệu Huy đỏ bừng, xua tay nói ra: “Làm sao có thể đổi mẹ vợ cho cậu chứ, dù ba vợ cậu hơi tham hư vinh, nhưng phương diện khác đều tốt.

Tôi và bạn học nữ kia đúng là mối tình đầu, bà ấy cũng chưa từng yêu cầu tôi giúp đỡ, đây là lần đầu tiên bà ấy nhờ tôi, nên tôi cũng có chút ngại: “
Lý Phàm xoa xoa vằng trán không mồ hôi, dở khóc dở cười nhìn Cố Thiệu Huy, chờ đợi Cố Thiệu Huy tiếp tục nói.

Có Thiệu Huy hơi lúng túng kể lại tình huống một lần, sau đó cười khổ nói: “Chuyện là như thế, con gái bà ấy cũng coi như có chút thành tựu, không biết tại sao lại bị người ta gài bẫy, hiện tại định dùng gia sản cược với người ta.

Cũng không biết bà ấy từ đâu nghe được công phu của cậu rất lợi hại, nên muốn cậu giúp đỡ một chút, để giữ vững gia nghiệp cho con gái bà ấy, tôi cũng hết cách nên đã đồng ý rồi: “

Lý Phàm gãi đầu gãi tai, cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện lớn, chỉ là đối phó máy kẻ gài bẫy lừa tiền người ta mà thôi, tùy tiện động tay là được rồi.

Hơn nữa còn vì thể diện ba vợ, nếu từ chối cũng không thích hợp.

“Được, ngày mai con sẽ đi một chuyến, chắc chắn sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.”
“Quá tốt rồi, chuyện này liền dựa vào cậu, chúng tôi sẽ gửi tin tức cụ thể cho cậu, cậu cũng đừng nói cho Họa Y, nói không chừng nó sẽ để lộ tin tức cho mẹ vợ cậu thì tôi sẽ không được dễ chịu.”
Dứt lời, Cố Thiệu Huy vỗ vai Lý Phàm, dáng vẻ tất cả đều bí mật.

Lý Phàm gật đầu, nghiêm túc nói: “Ba, ba cứ yên tâm đi, con chắc chắn sẽ không nói, vấn đề này chỉ có con và ba biết.”
“Tốt, tốt, chúng ta ra ngoài đi, chỉ nói tôi tham khảo nghệ thuật thư họa với cậu một chút, đừng nói lỡ miệng.”
Sau khi dặn dò Lý Phàm một phen, Cố Thiệu Huy cùng Lý Phàm ra khỏi phòng sách.

Trở lại phòng khách, Vương Cần Mai hỏi hai người thì thầm cái gì, Lý Phàm và Cố Thiệu Huy rất ăn ý che đậy mọi chuyện.

Người một nhà bên nhau cùng xem TV, hàn huyên, sau đó trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Sau khi lên giường, Lý Phàm thấp giọng nói: “Bà xã, ngày mai anh sẽ đi xem giúp ba một bức họa, nên không đi cùng em đến công ty được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận