Thiếu Chủ Bí Mật


Tiếng “lách cách” từ cửa phòng truyền vào tuy không lớn, nhưng trong một căn phòng yên tĩnh thì có thể nghe thấy được vô cùng rõ ràng.

Nghe thấy tiếng “lách cách” quen thuộc phát ra từ cửa phòng, Trần Thanh Mai biết đó là tiếng động khi khóa điện tử được mở ra, như vậy là đang có người mở cửa vào nhài Trần Thanh Mai sợ hãi, không chút do dự lấy cây kích điện để đối phó với biến thái trong túi ra cầm trong tay.

Khi gặp phải kẻ ác, cây kích điện chưa chắc đã có tác dụng, nhưng cầm cây kích điện trong tay khiến Trần Thanh Mai yên tâm hơn phần nào.

Tay còn lại của Trần Thanh Mai lấy điện thoại ra, nhanh chóng lướt tìm số của Lý Phàm, sau đó ấn mạnh xuống nút gọi đi.

Lúc này, trong lòng Trần Thanh Mai vô thức coi Lý Phàm thành ngọn cỏ cứu mạng, cảm thấy người cứu được bản thân chỉ có Lý Phàm mà thôi.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng ngoài bị mở ra, hai người đàn ông ung dung thoải mái bước vào phòng với nụ cười phóng đãng trên mặt.

“Cô Trần, đi với chúng tôi đi, cậu Chân của chúng tôi muốn nói chuyện cẩn thận với cô một chút, hihi.”
Tay cầm điện thoại để ra sau lưng, Trần Thanh Mai vừa lùi lại vừa nói: “Chuyện mà Chân Trát Nam muốn tôi làm tôi đã làm xong rồi, rốt cuộc anh ta còn muốn như thế nào nữa! Mấy người tự ý xông vào nhà dân như vậy, nếu còn không rời đi là tôi sẽ báo án đó.”
“Xem ra cô Trần không muốn phối hợp với công việc của chúng tôi rồi, vậy thì đừng trách chúng tôi không thương hoa tiếc ngọc nhé, cây kích điện trong tay cô có thể bỏ xuống rồi đó, thứ đó với chúng tôi chỉ là đồ chơi mà thôi, không có chút tác dụng nào đâu.”
Hai tên đàn ông bao vây lại, chỉ với một đòn tắn công đã đánh bay được cây kích điện trong tay Trần Thanh Mai, rồi giữ Trần Thanh Mai lại.

Cơn đau đớn mãnh liệt khiến bàn tay đang cầm điện thoại của Trần Thanh Mai buông lỏng ra, một tiếng “cạch” giòn giã vang lên, điện thoại rơi xuống đắt.

Mà lúc này chiếc điện thoại rơi xuống đất lại phát ra giọng nói của Lý Phàm.

“Alo, Trần Thanh Mai, người phụ nữ này cô phiền phức thật đó, việc cũng đã giúp rồi, cô đừng tới phiền tôi nữa.”
Trần Thanh Mai hét lên một cách cuồng loạn: “Lý Phàm, anh mau tới cứu tôi đi, vệ sĩ của Chân Trát Nam tới bắt tôi rồi!”
“Con khốn này còn gọi cho Lý Phàm nữa!”
Vệ sĩ hung dữ trừng mắt với Trần Thanh Mai, sau đó tát mạnh lên mặt Trần Thanh Mai, khiến khóe miệng Trần Thanh Mai chảy ra một ít máu tươi.

“Con khốn chết tiệt, kế hoạch của cậu Chân đã bị mày phá hỏng hết rồi, sớm biết như vậy thì đã đánh nó ngất luôn cho rồi!”
“Nếu đã bị lộ rồi, vậy thì cứ xử lí tên Lý kia luôn là được, dù sao lần này cậu chủ cũng mời cao thủ tới, sợ cái khỉ gì chứ.”
Một tên vệ sĩ nhặt điện thoại dưới đất lên, đặt điện thoại lên bên tai: “Anh là Lý Phàm nhỉ? Cậu Chân của bọn tôi có chuyện muốn bàn với cô Trần, đương nhiên, lát nữa sẽ còn muốn nói chuyện với cả tên phế vật anh nữa đấy, cứ đợi điện thoại của bọn tôi đi.”
“Được, mấy người đợi đó.” Lý Phàm nói một câu ngắn gọn rồi cúp máy.

Thấy điện thoại bị cúp, vệ sĩ giữ điện thoại của Trần Thanh Mai lại.

“Đưa cô ta đi, còn phải thông báo biến cố với cậu Chân một tiếng, đúng là phiền phức mà.”
Hai tên vệ sĩ áp tải Trần Thanh Mai ra ngoài, sắc mặt đều vô cùng khó chịu.

Lúc này trong lòng Trần Thanh Mai rất bình tĩnh, cảm thấy chỉ cần Lý Phàm chịu đến cứu, vậy Chân Trát Nam và đàn em của anh ta sẽ không thể đẹp mặt được, ban nãy Lý Phàm thực lực mạnh mẽ mà Lý Phàm thể hiện ra đã khiến Trần Thanh Mai cảm tháy rất tự tin.

Tên khốn nạn Chân Trát Nam không nói chữ tín này, Trần Thanh Mai mình đúng là bị mù mắt mới tin lời nói vớ vẫn của anh ta! Nếu đã giúp anh ta đối phó Lý Phàm, lúc này lại rơi đến bước đường để Lý Phàm cứu bản thân, vậy cũng coi như là đáng đời cô ta đen đủi.

Đối phó với loại người như Chân Trát Nam thì phải đánh cho thật mạnh, đánh cho anh ta phục mới thôi, đợi lát nữa Lý Phàm đến cứu cô ta, nhất định phải để Lý Phàm đánh Chân Trát Nam nhừ đòn, đánh anh ta thành đầu heo mới thôi.

Lúc Trần Thanh Mai đang căm phẫn bát bình, vệ sĩ đã gọi điện cho Chân Trát Nam rồi kể lại chỉ tiết tình hình một lượt.

Sắc mặt Chân Trát Nam u ám, hận không thể giết chết hai tên vệ sĩ được phái đi làm việc, vì sự sơ sẩy của hai tên này mà kế hoạch đã được bố trí tỉ mỉ của Chân Trát Nam đã bị phá hỏng rồi.

Vốn Chân Trát Nam muốn lợi dụng Trần Thanh Mai đề dụ dỗ Lý Phàm, từ đó lấy được video không đứng đắn của Lý Phàm và Trần Thanh Mai, có được video đó rồi thì có thể tùy ý xoay vòng Lý Phàm, không những có thể lấy lại được chiếc xe thể thao bản giới hạn đã thua mát, thậm chí còn có thể sỉ nhục được Lý Phàm.

Có điều, suy nghĩ thì rất đẹp đẽ, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc, sự sai sót của đàn em khiến một phen bồ trí này của Chân Trát Nam đều thành công cốc.

Lý Phàm bực bội khó chịu đập mạnh xuống bàn hai cái, sau đó ánh mắt hướng về viên thuốc nhỏ màu xanh trên bàn.

Vốn định đưa cho Trần Thanh Mai, để cô ta tìm cơ hội cho thuốc vào đồ ăn của Lý Phàm, sau đó thú tính của Lý Phàm sẽ phát tác, nhưng bây giờ có vẻ viên thuốc nhỏ màu xanh này không có đất dụng võ rồi.

“Trần Thanh Mai chết tiệt, nếu cô đã không phối hợp với kế hoạch của ông đây, vậy ông đây sẽ chơi cô trước rồi sẽ xử lí tên khốn Lý Phàm saul”
Sắc mặt Chân Trát Nam u ám, lầm bẩm một câu rồi anh ta cho viên thuốc nhỏ màu xanh trên bàn vào miệng.

Chân Trát Nam trong phòng trở nên hưng phấn, cầm hai viên thuốc nhỏ màu xanh, tức giận nuốt xuống.

Sau khi nuốt thuốc xuống, Chân Trát Nam đứng dậy nói: “Hắc Long, theo tôi ra bờ sông vui chơi một lát, lát nữa xử lí Lý Phàm phải dựa vào cậu rồi.”
“Cậu Chân yên tâm, không có ai là nắm đấm của tôi không xử lí được cả, cho dù Lý Phàm có là Tu La truyền thế, Diêm Vương tái sinh thì trước mặt Hắc Long tôi cũng phải quỳ xuống thôi.”
Trong phòng chỉ có giọng nói của Hắc Long, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Hắc Long đâu, cho dù là Chân Trát Nam cũng không đoán được Hắc Long đang giấu mình ở đâu.

“Ha ha ha, vậy thì tốt, chúng ta đi thôi, thuận tiện gọi cả mấy tên rác rưởi Khoái Thủ Vương kia đi làm đệm lưng, không thể nào vừa mới bắt đầu đã để cao thủ như cậu tới luôn được.”
Chân Trát Nam cầm điện thoại liên liên lạc với Khoái Thủ Vương và mấy người anh em, sau đó ngân nga đi ra khỏi phòng.

Khoái Thủ Vương và máy tên đại ca giang hồ đến bên bờ sông theo lời dặn dò của Chân Trát Nam, thấy vệ sĩ của Chân Trát Nam giữ Trần Thanh Mai đứng đợi bên bờ sông, đám người Khoái Thủ Vương đều ngơ ra.

“Anh Mã, tình hình dường như không ổn, trước đó em không biết mọi người cũng được cậu Chân mời tới để làm chuyện này, ban nãy nhận được điện thoại của cậu Chân em mới biết, ả Trần Thanh Mai e là cũng được cậu Chân mời tới để tham gia vụ này.”
Anh Mã trong lời nói của Khoái Thủ Vương là người có uy tín và danh vọng cao nhất trong máy vị đại ca giang hồ kia, cũng là nhân vật có máu mặt trong số những đại ca giang hồ này.

Anh Mã nhíu mày nhìn Trần Thanh Mai cách đó không xa, trong lòng lờ mờ cảm thấy bắt an.

“Có gì đó không ổn, nếu Trần Thanh Mai cũng là người cậu Chân mời tới tham gia, vậy người cậu Chân muốn đối phó chắc là Lý Phàm rồi, sự ghê gớm của anh ta mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, chúng ta e là không dây vào được đâu.”
Đám người anh Mã bị sự tàn bạo ban nãy của Lý Phàm dọa sợ, hoàn toàn không dám có suy nghĩ ra tay với Lý Phàm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui