Sắc mặt Hàn Mãnh đỏ bừng, gương mặt tràn đầy sắc xuân, muốn có bao nhiêu để tiện thì có bấy nhiêu đê tiện.
Choang!
Một tiếng giòn giã vang lên, Chu Kiên Cường ném mạnh ly rượu ra ngoài, giận dữ hét lên: “Con khốn đó! Cả tên khốn Lý Phàm nữa!”
Từ lúc nhìn thấy Cố Họa Y, Chu Kiên Cường vô cùng say đắm cô nhưng lại bại trong tay Lý Phàm hết lần này đến lần khác, khiến anh ta mất sạch mặt mũi.
Chu Kiên Cường giận dữ không thôi, vì uống quá nhiều rượu mà máu xông lên não, anh ta cầm chai rượu đứng dậy, nói với mấy người Hàn Mãnh: “Mẹ nó cầm hết vũ khí đi, theo tôi đi xử lí tên khốn Lý Phàm! Đánh xong tên khốn đó, đưa hai con ả Cổ Họa Y va Trần Hiểu Đồng về biệt thự của tôi, chúng ta cùng vui vẻ một đêm”
“Rõ! Đi đi đi! Theo cậu Chu của chúng ta đi cướp người đẹp về nào!” “Vẫn là cậu Chu uy vũ, anh em cầm vũ khí theo” “Hihi, nếu thật sự là hai người đẹp, vậy chúng ta có thể vui vẻ một phen rồi”
“Hàn Mãnh, dẫn đường” Chu Kiên Cường nói một tiếng, đưa theo mấy tên đã bị rượu úng não ra khỏi phòng, đám thanh niên kia ai nấy cũng cầm một chai rượu coi như vũ khí.
Mấy gái hầu rượu trong phòng thấy nhóm người Chu Kiên Cường cầm chai rượu ra ngoài, nhất thời có chút ngờ ngác.
Một công chúa có kinh nghiệm phong phú nói: “Tôi đi gọi điện báo cho quản lý ca một tiếng rồi chúng ta qua đó xem xem sao nhé?”
Con người sinh ra đều thích hóng chuyện, thấy có chuyện náo nhiệt đáng xem, những người khác đều liên tiếp gật đầu.
Công chúa có kinh nghiệm phong phú gọi điện cho quản lý ca báo cáo tình huống rồi cùng mấy cô công chúa khác đi theo qua đó.
Hàn Mãnh dẫn đường đến trước phòng bao của ba người Lý Phàm rồi đạp cửa phòng.
Âm!
Cửa phòng bị Hàn Mãnh đá mạnh ra, sau đó Chu Kiên Cường cầm chai rượu đi vào phòng.
Chu Kiên Cường đỏ rực hai mắt nhìn Cố Họa Y, tay cầm chai rượu chỉ vào Cổ Họa Y, để tiện nói: “Chà, đây không phải nữ thần Cố Họa Y của chúng ta sao, nghe nói cô và bạn thân cô Cố Họa Y đang cùng nhau ôm một người đàn ông, thân là một người theo đuổi trung thành của cô, đến xem xem hai người chung chồng như thế nào?
“Chu Kiên Cường! Anh đang nói vớ vẩn cái gì đó, nơi này không hoan nghênh anh, mời anh đi mau cho!” Cổ Họa Y nhìn Chu Kiên Cường xông vào, lạnh lùng nói.
“Chà chà, đã làm gái… aa!” Chu Kiên Cường còn chưa nói xong đã bị Lý Phàm đập ly rượu lên đầu, vết rách khá to, máu tươi chảy ào xuống.
Chu Kiên Cường đau đớn kêu một tiếng, giơ tay sờ vết thương trên trán, rồi giận dữ nhìn Lý Phàm, người ném ly rượu vào mình.
“Mẹ nó tôi còn tưởng là ai cơ, hóa ra là cậu à Lý Phàm! Mọi người đều tới xem xem, đây là thánh bám váy nổi tiếng nhất Hàn Thành, dựa vào vợ để sống, Lý Phàm đó!”
Chu Kiên Cường nói xong thì quay sang nhìn Cố Họa Y nói: “Tôi thật sự nghi ngờ mắt cô có vấn đề đấy, loại bám váy như vậy mà cũng nhìn vừa mắt à, Cố Họa Y không phải cô bao nuôi đến nghiện rồi chứ, tôi thật sự không hiểu cô nhìn trúng tên này ở điểm nào?” Chu Kiên Cường lau máu nơi miệng vết thương trên trán, nhìn máu trên tay, cười dữ tợn, chỉ vào Lý Phàm hét lên: “Con mẹ nó xử thằng này cho tôi!”
Có được lời sai bảo của Chu Kiên Cường, bốn người Hàn Mãnh hét lên cầm chai rượu xông về phía Lý Phàm.
Cổ Họa Y và Trần Hiểu Đồng ngồi ở góc trong cùng trên ghế sofa trong phòng bao, lạnh lùng nhìn bốn người đang xông về phía Lý Phàm, trong lòng thầm nghĩ, mấy người không biết sự ghê gớm của Lý Phàm, một đám vô dụng cũng muốn đánh Lý Phàm, đợi bị Lý Phàm xử lại đi.
Các gái hầu rượu ở bên ngoài hóng chuyện thấy đã bắt đầu đánh nhau, đều tập trung ở cửa thích thú nhìn Lý Phàm đang bị bốn người Hàn Mãnh vây đánh.
Hàn Mãnh xông lên trước, vung chai rượu đập xuống đầu Lý Phàm.
Lý Phàm bình tĩnh vung tay ra, tuy ra tay sau nhưng lại đánh trúng bụng của Hàn Mãnh trước.
Ngay lập tức, Hàn Mãnh cong người ngã bay ra ngoài như một con tôm, va Cầm” vào bức tường đối diện, rồi rơi vuông góc tường.
Hàn Mãnh va ngã dưới góc tường ôm ngục, cơ thể run rẩy vì đau đớn, miệng còn không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Ba người còn lại nhìn thấy Hàn Mãnh bị đánh bay ra thì đều ngơ ngác, rồi lại nhìn sắc mặt đau đớn của Hàn Mãnh, ba người lần lượt hít sâu một hơi.
Bốn người này chỉ là những thanh niên cùng ăn chơi với Chu Kiên Cường mà thôi, nếu thật sự nói về trình độ đánh nhau thì còn thua mấy tên lưu manh ngoài đường, bọn họ hoàn toàn chưa từng thấy cảnh tượng đánh bay một người chỉ với một nắm đấm ở ngoài đời thực.
Lúc này nhìn thấy Lý Phàm chỉ tùy tiện vung tay một cái đã giống như cao thủ trong phim điện ảnh, tim ba người thanh niên kia đập liên hồi như đánh trống.
Chu Kiên Cường không nhìn thấy Hàn Mãnh bị đánh bay ra ngoài như thế nào, chỉ thấy Hàn Mãnh nằm dưới góc tường, cho rằng Hàn Mãnh đã bị Lý Phàm đá bay đi.
Nhưng thấy ba người còn lại đều ngơ ra không dám tiến lên đánh Lý Phàm, Chu Kiên Cường lập tức nổi giận, hét lên: “Đám vô dụng này, bình thường ăn uống thì tích cực như thế, bây giờ bảo mấy người đánh mỗi tên này mà con mẹ nó cũng không dám à?”
Ba người nghe Chu Kiên Cường hét lên, nhìn nhau một hồi, nghĩ gần đây cũng đã ăn tiêu không ít của Chu Kiên Cường, lúc này mà sợ hãi thì có vẻ không nghĩa khí gì cả.
Thế nên ba người cắn răng, cầm chai rượu lại xông lên.
Ầm ầm ầm! Lý Phàm đấm liên tiếp ba đấm, ba người giống hệt với Lý Phàm, đều bay ra ngoài với tư thế con tôm.
Mấy công chúa hóng chuyện ở ngoài nhìn thấy Lý Phàm đánh bay ba người liên tiếp, ánh mắt lập tức phát sáng, không kìm nén được bắt đầu bàn luận.
“Anh chàng đẹp trai này giỏi thật đó, đánh hay quá đi.” “Đẹp trai quá, làm người yêu anh ấy chắc chắn sẽ rất có cảm giác an toàn” “Sao nào, trái tim thiếu nữ của cô rung động rồi à? Có khi nào trong lòng đang nghĩ an toàn để làm chứ không phải cảm giác an toàn không?
Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng nhìn Lý Phàm tràn đầy khí thế vương giả, ánh mắt chan chứa tình cảm.
Chỉ là nội tâm hai người có chút khác nhau, trong lòng Cổ Họa Y là tràn ngập tình yêu ngọt ngào, còn trong lòng Trần Hiểu Đồng là cảm giác ngưỡng mộ và ghen tị.
Lần này Chu Kiên Cường đã thấy rõ động tác của Lý Phàm, lập tức bị lực chiến đấu của Lý Phàm dọa sợ, tỉnh táo hơn vài phần, cơ thể không kìm được mà run rẩy.
Giơ chai rượu lên trước ngực, Chu Kiên Cường bày ra tư thế phòng thủ, nhìn Lý Phàm đang chậm rãi bước tới, hoảng loạn nói: “Lý Phàm, cậu đừng qua đây, có gì từ từ nói, nếu cậu đánh tôi, tôi sẽ gọi người tới đó!”
“Gọi người? Anh gọi thử xem, để tôi xem anh có thể gọi được ai tới.” Lý Phàm lạnh lùng nhìn Chu Kiên Cường, giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc..