Thiếu Chủ Bí Mật


Chu Kiên Cường thấy Lý Phàm đang từng bước ép sát, cũng lùi lại từng bước theo tần suất bước chân của Lý Phàm, anh ta đã sợ hãi đến mức hồn bay khỏi xác rồi.

Lúc này một quản lý của Bách Lạc Hồi tách đám đông hóng chuyện xung quanh ra, bước vào bên trong.

Lúc quản lý nhìn thấy Chu Kiên Cường thì ánh mắt sáng lên, trong lòng thầm nghĩ đây không phải cậu ấm nhà tiêu tiền như nước nhà họ Chu đây sao.

Nếu như có thể lôi kéo anh ta thành khách hàng của mình, sau này mỗi tháng sẽ thêm được không ít tiền hoa hồng! Quản lý nhìn thấy Chu Kiên Cường như nhìn thấy bạc trắng.

Nhìn gương mặt đầy lạ lẫm của Lý Phàm, ánh mắt quản lý lại hướng xuống dưới đất, nhìn bốn tên Hàn Mãnh đang ôm ngực và bụng.

Cuối cùng ánh mắt quản lý hướng về Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đang ngồi trên sofa, đoán rằng đây là một cuộc tranh cãi do ghen tuông.

Phán đoán tình huống trong phòng xong, quản lý nhìn Lý Phàm thật kĩ.

Sau khi xác nhận Lý Phàm không phải người có danh tiếng gì, quản lý quả quyết lựa chọn nịnh bợ Chu Kiên Cường.

Quản lý bước đến bên cạnh Chu Kiên Cường, chỉ vào Lý Phàm lạnh lùng nói: “Anh dám gây chuyện ở Bách Lạc Hối? Ai cho anh cái lá gan này!”
Quản lý Bách Lạc Hội vừa tới đã nói giúp cho Chu Kiên Cường, khiến Chu Kiên Cường lập tức cảm thấy đã có người chống lưng cho mình, khí thế lại dâng lên không ít: “Quản lý này, đối phó với loại người côn đồ như vậy nên gọi bảo vệ của mấy người tới đuổi cậu ta ra mới đúng!”
Chu Kiên Cường nói, rồi ra hiệu ánh mắt cho quản lý hãy giết chết Lý Phàm đi.

Quản lý hiểu ngay, cầm bộ đàm dắt eo ra, gọi người tới: “Bộ phận bảo vệ, bộ phận bảo vệ.” “Bộ phận bảo vệ đã nhận được, xin nói.”
“Phòng bao khu A có người hành hung, khiến bốn người khác bị thương, mong đội trưởng Hùng đội bảo vệ đưa người tới giải quyết.”
“Vãi, khiến bốn người bị thương? Anh đợi đó, chúng tôi tới ngay” Bộ đàm truyền ra tiếng kêu kinh ngạc của bảo vệ, sau đó mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.

Trần Hiểu Đồng tức giận đứng dậy, chỉ vào quản lý nói: “Là bọn họ xông vào phòng của chúng tôi ra tay trước, quản lý như anh làm vậy là không phân rõ trắng đen
“Bách Lạc Hội chúng tôi phải đảm bảo sự an toàn của mỗi một vị khách, bây giờ tôi chỉ nhìn thấy anh ta đã khiến bốn người bị thương, nếu đã đánh người ta, buộc phải đưa ra một lời xin lỗi cho người bị đánh chứ?
“Anh..”
Trần Hiểu Đồng còn muốn nói gì đó nữa, Lý Phàm dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta không phải nóng vội, rồi đi tới ngồi xuống giữa hai người phụ nữ: “Chó cắn người rồi, chẳng lẽ còn phải cắn lại nó à? Phải dùng gậy đánh chó để đánh nó, dạy dỗ nó một bài học mới được.”
“Mẹ nó đã là lúc nào rồi còn tỏ vẻ! Đến lúc bảo vệ của Bách Lạc Hối tới, thì đó chính là lúc đen đủi của cậu!”
Chu Kiên Cường nhìn Lý Phàm với ánh mắt tàn độc, trong lòng mơ tưởng về cảnh tượng bảo vệ của Bách Lạc Hối tới đánh Lý Phàm một phen tơi tả.

Quản lý ung dung nhìn Lý Phàm, hơi híp mắt lại, cảm thấy sắc mặt của Lý Phàm quá đỗi bình tĩnh, chẳng lẽ còn có đường xoay sở sao? Xem ra lát nữa đội bảo vệ tới phải bảo bọn họ ra tay trước.

Rất nhanh một đội bảo vệ tinh anh đã bước vào phòng bao của bọn họ, người bảo vệ dẫn đầu cao một mét chín, thân hình vạm vỡ, chính là đội trưởng Hùng của đội bảo vệ.

“Chuyện gì vậy?” Đội trưởng Hùng dẫn một đội bảo vệ đi vào, liếc nhìn bốn người nằm dưới đất, sau đó ánh mắt hướng về phía Lý Phàm đang ngồi trên sofa.

Sau khi thấy rõ vẻ mặt của Lý Phàm, mí mắt đội trưởng Hùng nhướng lên, cảm thấy da đầu tê rần, sao đại ca lại tới đây rồi!
“Đội trưởng Hùng tới rồi à” Quản lý nhìn thấy đội trưởng Hùng đưa đội bảo vệ tới, nhiệt tình chào hỏi.

Sau đó quản lý kéo đội trưởng Hùng đến trước mặt Chu Kiên Cường nói: “Đội trưởng Hùng, vị này là cậu Chu, khách hàng lớn của Bách Lạc Hội chúng ta, ban nãy bốn người bạn của cậu Chu đã bị tên côn đồ đánh trọng thương, cậu Chu cũng bị tên côn đồ uy hiếp.”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của Lý Phàm, Chu Kiên Cường giận dữ như sắp bùng nổ.

Thấy đội bảo vệ của Bách Lạc Hồi tới, anh ta lập tức quyết định đập tiền để đội bảo vệ xử lí Lý Phàm.

“Đội trưởng Hùng, chỉ cần mấy người giúp tôi xử lí tên côn đồ Lý Phàm này, Chu Kiên Cường tôi nhất định sẽ đáp lễ hậu tạ” Chu Kiên Cường nhấn mạnh vào việc hậu tạ.

Lúc nghe thấy Chu Kiên Cường nhắc đến hai chữ Lý Phàm, cơ thể đội trưởng Hùng chợt run rẩy, gương mặt hiện lên nụ cười khổ sở, thật sự muốn chửi Chu Kiên Cường một câu.

Bọn họ chọc vào ai thì không chọc, lại đi chọc vị đại ca này, anh đang muốn kéo bọn tối đen đủi theo sao!
Đội trưởng Hùng hoàn toàn không để ý đến Chu Kiên Cường, nở một nụ cười nịnh bợ, đi thẳng đến chỗ Lý Phàm đứng ổn định.

Bich!
Đội trưởng Hùng kính lễ với Lý Phàm: “Cậu Lý, tôi là đàn em của ngài Thiên, Hùng, xin cậu chỉ thị!”
Phản ứng của đội trưởng Hùng nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ai nấy cũng mắt chữ A mồm chữ O nhìn Lý Phàm và đội trưởng Hùng, nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đội trưởng Hùng, hỏi xem cái người nói hậu tạ ban nãy chuẩn bị sẽ hậu tạ những gì cho mấy cậu sau khi xử lí tên côn đồ là tôi đây.”
“RÕ, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”
Đội trưởng Hùng nói xong thì ra hiệu bằng ánh mắt với một tên cấp dưới, lập tức có hai tên bảo vệ xông tới, giữ hai tay Chu Kiên Cường lại rồi đá mạnh vào đầu gối Chu Kiên Cường.

Bich!
Chu Kiên Cường quỳ mạnh xuống đất, hai tên vệ sĩ giữ chặt lấy.

Đội trưởng Hùng đi đến trước mặt Chu Kiên Cường rồi ngồi xuống, nắm tóc Chu Kiên Cường nói: “Nhóc con,
không nghe thấy cậu Lý hỏi gì sao, cậu chuẩn bị hậu tạ như thế nào?”
Hai cánh tay Chu Kiên Cường bị giữ chặt, tóc bị đội trưởng Hùng nắm lấy, nhất thời đau đớn đến chảy cả nước mắt, nói một cách thảm thiết: “Aa! Đau… quản lý! Bảo vệ của mấy người đang làm cái gì vậy, tôi là khách hàng lớn của mấy người đó, một tháng tiêu hàng hơn ba tỷ ở Bách Lạc Hội của mấy người, sao mấy người có thể đối xử với tôi như vậy!”
Quản lý vẫn còn đang ngơ ngác nghe giọng nói của Chu Kiên Cường mới tỉnh táo lại, không dám tin nhìn đội trưởng Hùng: “Đội trưởng Hùng, anh đang làm gì vậy?”
Đội trưởng Hùng ngẩng đầu trừng mắt nhìn quản lý: “Anh đừng nhiều lời nữa, nếu không không ai có thể bảo vệ nổi anh đâu.”
Quản lý nhìn ánh mắt hung dữ của đội trưởng Hùng, lập tức sợ hãi không nói thành lời.

Đội trưởng Hùng nói xong thì cúi đầu xuống, giơ tay ra tát thật mạnh lên mặt Chu Kiên Cường.

Chát!
Gương mặt Chu Kiên Cường hiện lên dấu năm ngón tay đỏ ửng: “Nhóc con, đang hỏi cậu đấy, chuẩn bị hậu tạ những gì?
Chu Kiên Cường bị đánh, đau đớn đến mức chảy hết nước mắt nước mũi, lắp bắp nói: “Chuẩn bị, hậu, hậu tạ ba, ba trăm triệu”
“Có mỗi ba trăm triệu, Chu Kiên Cường, anh cũng nhỏ nhen quá rồi đó” Lý Phàm khinh bỉ nhìn Chu Kiên Cường, rồi nói tiếp: “Nếu anh đã muốn dùng ba trăm triệu mua chuộc người ta để đánh tôi, vậy tôi sẽ trả lễ anh theo đúng tiêu chuẩn này nhé, đội trưởng Hùng, đánh gãy chân anh ta ra làm năm đoạn”
“Rõ, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”
Đội trưởng Hùng đáp một tiếng, ra hiệu bằng ánh mắt cho mấy người bảo vệ, mấy người bảo vệ lần lượt bao vây, tiến tới kéo chân Chu Kiên Cường chuẩn bị đánh gãy.

“A! Không! Đừng, Lý Phàm, Lý Phàm, tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui