Hà Húc Minh điên cuồng cười, khinh miệt ngoắc ngón tay với Lý Phàm
Lý Phàm xoa cổ tay, vô cùng khinh thường nói: “Lại đây, tôi ngồi đánh với anh, nếu anh có thể làm mông của tôi xê dịch một chút thì coi như tôi thua, tôi thấy bốn người bọn anh lên hết một lượt đi, vậy thì tiết kiệm thời gian của tôi hơn.”
Trần Hiểu Đồng cảm thấy có phải cô bị ảo giác rồi không.
Những người nhìn rất không dễ chọc kia, vậy mà Lý Phàm lại bảo bốn người cùng lên một lượt, võ công có cao cũng không đấu lại dao, huống chi đối phương còn có nhiều người như thế, trong lòng Lý Phàm không hề sợ chút nào sao? Hà Húc Minh sa sầm mặt xuống, cảm thấy Lý Phàm nói thế là đang sỉ nhục anh: “Không cần mấy người kia cùng lên, nếu anh có thể thắng tôi, vậy coi như chúng tôi thua”
Vốn Triệu Minh Dương còn định cản Hà Húc Minh, nhưng nghĩ Lý Phàm nói ngồi đánh, nhúc nhích một chút là thua, thì không nói ra lời ngăn cản Hà Húc Minh nữa, yên lặng sửa lời thoại.
“Lý Phàm, thằng nhóc anh ngông cuồng thật, còn dám ngồi đó đánh với chúng tôi, anh không tưởng tượng được sự lợi hại của Hà Húc Minh, chờ thua quỳ xuống xin tha đi, đừng tưởng thắng được mấy tên cao thủ giang hồ biết được vài thế võ mèo ba chân thì tưởng anh hay lắm! Chúng tôi đều biết kỹ thuật giết người!”
Hai người đứng khoanh tay trước mặt còn lại trông cứ như đang đứng hóng chuyện, trong mắt hai người, Hà Húc Minh ra tay, trên cơ bản đã có thể 6.0 Lý Phàm ngay lập tức rồi.
“Hà Húc Minh, mau đánh đi, xử thằng nhóc này xong là chúng ta có thể dẫn cô em xinh đẹp kia ra ngoài chơi đùa, cũng không uổng công chúng ta từ xa chạy đến Hán Thành”
“Hì hì hì, đúng đó, chơi cô em này thì lần này coi như chúng ta đáng tiền vé đi về rồi, đúng là Triệu Minh Dương tinh mắt hơn, có thể để ý đến cô em đẹp
như thế, mấy cô em chỗ chúng ta còn đô con hơn bọn đàn ông, mẹ nó không thể nào quên nổi” Hà Húc Minh cong môi nở nụ cười lạnh lẽo, nhấc chân đi về phía Lý Phàm, đấm mạnh nắm đấm tay phải ra, mang theo quyền phong xe không khí, đánh vào cổ Lý Phàm.
Khí thể của nắm đấm mạnh mẽ, hơn nữa thêm tác dụng của vòng tay gai, nếu đổi thành người thường bị đánh, chỉ sợ sẽ gãy cổ ngay lập tức.
“A! Cẩn thận!” Trần Hiểu Đồng kinh ngạc hô to, nhắm chặt mắt lại, thật sự không có can đảm tiếp tục xem nữa.
Nếu nhìn thấy Lý Phàm bị thương nặng, nếu nhìn thấy Lý Phàm bị chảy máu giàn dụa, nếu… có quá nhiều quá nhiều hình ảnh không dám nhìn không dám tưởng tượng.
Vẻ mặt Lý Phàm vẫn bình tĩnh, hình như thứ đang đối mặt không phải là một nắm đấm mạnh mẽ kèm theo vòng tay gai, mà là một con ruồi đang kêu vo ve.
“Cú đấm này của anh, nhìn thì mạnh đó, thật ra lại kém xa, cho anh xem thử Hướng quyền chân chính là như thế nào?
Lý Phàm lạnh nhạt nói, nắm đấm tay trái đấm về phía sườn nắm đấm tay phải của Hà Húc Minh.
Hà Húc Minh híp mắt, trong lòng thầm tính toán, tốc độ nắm đấm nhanh hơn, muốn đánh gãy cổ của Lý Phàm trước khi nắm đấm tay trái của Lý Phàm đánh đến.
“Chỉ dựa vào anh mà còn muốn đánh được Hưởng quyền chân chính, ông đây mới là chân chính… Sao lại thế này! A!” Đùng! Rắc!
Vào lúc Hà Húc Minh tăng tốc nắm đấm bên phải còn vài centimet nữa là chạm đến cổ của Lý Phàm, lại bị nắm đấm tay trái của Lý Phàm đập mạnh vào, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hà Húc Minh đối với trận chiến này.
Vòng tay gai bằng kim loại vặn vẹo trong trận va chạm kịch liệt này, vòng tay gai kim loại vốn có hình tròn bây giờ đã biến hình đè bẹp vào nhau, nghiền nát đè gãy bốn ngón tay của Hà Húc Minh.
Hà Húc Minh hoảng sợ nhìn bốn ngón tay vặn vẹo biến hình của anh, còn cả cái vòng tay gai không nỡ nhìn kia.
“Tại sao lại như thế? Sao anh lại có được sức lực như thế này! Đây chính là vòng tay gai làm từ Ô Kim, độ cứng lên đến cấp chín, không thể nào bị cơ thể bình thường đập biến dạng được, sao anh lại làm được.
Nét kiêu ngạo trên mặt Lý Phàm đã chói lòa, nhưng Lý Phàm có tư cách để kiêu ngạo.
Triệu Minh Dương giật mí mắt, tuy trong lòng không phục, nhưng lại cảm thấy có lẽ Lý Phàm nói thật, Hà Húc Minh đã là người có thể nằm trong top mười ở chỗ bọn họ, nhưng lúc nãy Hà Húc Minh thua ngay trong một chiều, hoàn toàn không có sức đánh trả khi ở trước mặt Lý Phàm.
“Hà Húc Minh, anh xem bây giờ chúng ta làm sao đây?” Trong lòng Triệu Minh Dương đã có ý định rút lui.
Hà Húc Minh phun nước bọt xuống đất, nhìn chằm chằm Lý Phàm nói: “Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta cứ chờ xem.”
“Muốn chạy à? Chỗ của tôi cũng không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, chúng ta phải nói cho rõ ràng mọi chuyện”
“Nói rõ ràng con khỉ khô, biến, ông đây muốn đi! Anh cản được à”
Triệu Minh Dương cố giả bộ mạnh mẽ, dùng vẻ mặt kiêu ngạo, lời nói dơ bẩn để che giấu sự sợ hãi trong lòng.
Bây giờ nhiệt huyết đã lạnh, trong lòng Triệu Minh Dương chỉ nghĩ, tốt nhất có thể còn nguyên vẹn trốn khỏi nơi này, nếu không rơi vào tay Lý Phàm, không tránh được nỗi đau về thể xác.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, sau khi ra ngoài có thể nghĩ cách đánh về lần nữa, chỉ cần còn sống thì sẽ còn cơ hội báo thù..