Thiếu Chủ Bí Mật


Nhìn xác chết đầy đắt, rồi ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, anh Càn liền quyết định rời khỏi đây ngay, không để ở lại đây thêm nữa.

Trong núi có rất nhiều thú dữ, mặc dù không có hổ, nhưng vẫn có sói, thậm chí anh Càn còn nhìn thấy gấu đen trong núi, mùi máu tanh có thể thu hút mấy con thú dữ này, nếu giờ không đi, lát nữa thú dữ tới sẽ xong đời.

Anh Càn đứng dậy, cả người bỗng lảo đảo, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, rồi tim đau dữ dội, như muốn nỗ tung.

Cái chết đã cận kề, anh Càn không ngừng hộc máu, cảm thấy sức lực toàn thân như bị vắt sạch.

Anh Càn cũng đứng không vững, lảo đảo rồi ngã xuống đất, cùng chết với mấy tên đàn em.

Mùi máu tanh dần lan ra, xa xa vang lên tiếng sói tru.

Sói hoang trong núi đã ngửi thấy mùi đồ ăn, cảnh giác xuất hiện trong núi, từ từ bao vây thi thể máy người anh Càn.

Sói đầu đàn không phát hiện ra nguy hiểm hú lên, rồi bầy sói bắt đầu bữa tiệc.

By sói lao vào đống thi thể, trông như địa ngục.

Thi thể máy người anh Càn nhất thời trở thành bữa ăn cho bẩy sói.

~k* Nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Cố Họa Y, Lý Phàm không khỏi xoa khuôn mặt đẹp của cô, xúc cảm mềm mịn bóng loáng làm người khác rung động.

“Em đang nghĩ gì mà ngạc nhiên vậy, có phải bị dáng vẻ uy mãnh lúc nãy của anh dọa sợ rồi không?”
Tim Cố Họa Y đập nhanh, như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu, xấu hỗ lườm Lý Phàm, rồi ôm chặt anh.

Lý Phàm vươn tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Cố Họa Y, hai người từ tốn tiến về phía trước, vừa nói cười vừa đi sâu vào núi.

Nhưng Lý Phàm ôm Cố Họa Y đi dạo một vòng, nhưng không thấy thứ được gọi là linh dược, cuối cùng đành phải trở về dưới sự thúc giục của cô.

Lúc hai người đi xuống chân núi, đúng lúc nhìn thấy Khoáng đang sốt sắng đi vòng vòng.

Lý Phàm hơi ngạc nhiên đi tới, định xem thử rốt cuộc Khoáng muốn làm gì?
Khoáng thầy Lý Phàm đi tới, thì quan sát kỹ lưỡng, rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Cuối cùng anh cũng về rồi, làm tôi lo muốn chết, nếu anh vẫn chưa quay về, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Khoáng lo âu nói.

“Cậu luôn đứng đây đợi chúng tôi? Có chuyện gì à?” Lý Phàm hơi khó hiểu, rốt cuộc Khoáng muốn làm gì?
Khoáng gãi đầu, cười lúng túng.

“Tôi chỉ lo lắng thôi, mấy người trong thôn đó đã bị anh đánh, họ nói rằng anh Càn sẽ trừng trị hai người, tôi nghĩ dù gì mạng người cũng là chuyện quan trọng, nên không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Khoáng vừa có tính gian xảo lại vừa có tính chất phác của thôn dân, nên trước đó mới báo tin cho Lý Phàm, giờ còn đứng đây đợi anh.

Lý Phàm hơi cảm động, giữa người xa lạ với nhau mà có thể làm như vậy đã cực kỳ khó khăn rồi.

“Cảm ơn cậu, trước đó đã báo tin cho tôi, giờ còn đứng đây đợi chúng tôi nữa.”
“Hi hì, đây là điều tôi nên làm thôi, hai người lên núi lâu như vậy chắc đói rồi đúng không, nếu không thì đến nhà tôi ăn bữa cơm đi, hôm nay nhà tôi nấu gà rừng, ăn rất ngon.”
Khoáng nhiệt tình mời, Lý Phàm ngẫm nghĩ một lúc rồi nhận lời.

Nghĩ tới lúc nãy Khoáng đã báo tin cho anh, giờ lại đợi anh nữa, Lý Phàm cảm thấy Khoáng là người rất tốt, có lẽ anh nên báo đáp anh ta chút gì đó, người tốt luôn nhận được báo đáp tốt.

Nên Lý Phàm quyết định đến nhà Khoáng ăn cơm, tiện thể đi sâu quan sát Khoáng.

Nếu nhân phẩm Khoáng thật sự tốt, Lý Phàm định giao cho anh ta phụ trách bộ phận số lượng thu mua thuốc của tập đoàn Họa Vân Y, xem như báo đáp lòng tốt của anh ta.

“Được, vậy tới nhà cậu ăn cơm đi, nhưng tôi vẫn còn hai người bạn có lẽ vẫn đang ở trong thôn, đợi tôi gọi điện liên lạc với họ một lát.”
Lý Phàm móc điện thoại ra gọi cho Trần Hiểu Đồng, sau khi nói rõ vị trí, thì đợi cô và Khang Văn Hân tới.

Một lúc sau, Trần Hiểu Đồng tức giận cùng Khang Văn Hân tới tập hợp cùng Lý Phàm.

“Anh Lý Phàm, sao lúc nãy anh đi nhanh vậy, chẳng thèm đợi tụi em, hại tụi em còn tưởng anh và chị Họa Y đi lạc rồi.”
Lý Phàm chọt vào má đang phồng lên của Trần Hiểu Đồng, để cô thổi hơi ra.

“Ha ha, chúng tôi đi lên núi, nên không muốn dẫn theo con ghẻ như cô, cô và Văn Hân đi dạo thế nào?”
Lý Phàm cười hỏi.

“Anh đừng nhắc nữa, tên này làm biếng như heo vậy, chỉ lo tìm một quán trà rồi ngồi xuống không nhúc nhích, em cũng muốn đi lên núi, lần sau anh nhất định phải dẫn em theo.”
Trần Hiểu Đồng nắm tay Lý Phàm làm nũng ra vẻ đáng yêu, chọc anh dở khóc dở cười.

“Được rồi, lần sau tôi nhất định sẽ dẫn cô theo, chúng ta đi ăn thôi, Khoáng, cậu mau dẫn đường đi.” Lý Phàm không thể chịu nổi bộ dạng làm nũng ra vẻ đáng yêu của Trần Hiểu Đồng, nên vội chuyển đề tài.

Khoáng hâm mộ nhìn Lý Phàm, rồi dẫn anh và Có Họa Y tới nhà mình.

Nhà Khoáng rất cũ kỹ, còn là nhà gạch ngói kiểu cũ của thế kỷ trước, hơn nữa chỉ có một tầng.

Vợ Khoáng cũng là một người phụ nữ bé gầy, rất xứng đôi với Khoáng.

“Đây là Xuân Hoa – vợ tôi, Xuân Hoa, mau bưng cơm ra đây.” Khoáng ngẩng đầu hét về phía vợ mình.

Xuân Hoa đáp lại, rụt rè liếc nhìn mấy người Lý Phàm, rồi xoay người đi vào phòng bếp bưng cơm lên.

Một nồi gà rừng hầm, bên trong còn có khoai tây, củ cải và rau dại trong núi, trông rất giản dị tự nhiên.

Cháo nấu đến mức sệt lại, màn thầu hơi ngả vàng, còn có một dĩa dưa muối, tràn đầy hơi thở thôn quê.

Khoáng gãi đầu nói: “Hì hì, mấy món này đều là cơm canh đạm bạc, không thể so bì với món ăn xa xỉ trong thành phố, mong mọi người đừng chê bai, tôi đi đút cơm cho mẹ tôi trước.”
Xuân Hoa giữ Khoáng lại khẽ nói: “Anh cứ ở đây tiếp khách đi, để em đi đút mẹ cho.”
“Em biết rõ tính mẹ anh à, em cứ ngồi xuống ăn đi.” Khoáng đè vợ mình ngồi xuống ghé, rồi đi xuống phòng bếp bưng một bát cơm đi vào phòng chính.

Lý Phàm hơi tò mò hỏi: “Mẹ Khoáng bị gì vậy?”
“Haizz, mẹ Khoáng bị liệt mấy năm rồi, từ khi bị liệt tính tình mẹ chồng tôi bắt đầu trở nên kỳ lạ, mỗi bữa cơm đều phải do Khoáng hầu hạ đút bà ấy ăn.

Nếu tôi tới đút, mẹ chồng sẽ nổi nóng, mắng người đập chén, nên máy năm nay đều do Khoáng hầu hạ.”
Xuân Hoa nói xong thì thở dài, bày ra dáng vẻ mẹ chồng như vậy thật sự làm khó con dâu.

Lý Phàm khẽ gật đầu, cảm thấy Khoáng vẫn là người rất tốt, chí ít là có lòng hiếu thảo, con người cũng thật thà chất phác.

Không có con trai hiếu thảo đứng trước giường bệnh lâu năm, Khoáng có thể luôn hầu hạ người mẹ bị liệt, tất nhiên là chuyện rất đáng khen ngợi, có bao nhiêu người con không thể làm được chuyện này.

Một lúc sau, Khoáng bưng một bát không về, cười ha ha nói: “Tôi hầu hạ mẹ ăn xong rồi, mẹ tôi vừa nghe thấy có khách đến thì rất vui vẻ, ăn nhiều hơn ngày thường một chút.”
Khoáng đang nói thì cửa nhà phát ra tiếng cọt kẹt, có người đẩy cửa đi vào nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui