Thiếu Chủ Bí Mật

Tức giận!

Rồng có vảy ngược, chạm vào chết chắ!

cLý Phàm lao tới, đỡ lấy cái tát sắp đánh xuống của Vương Mộng Dao, hất cô ta ra!

Anh nhìn Cố Họa Y, cả người cô đang run rấy, vết trây đỏ tươi trên mặt khiến mắt anh phun ra lửa!

Một cỗ sát khí không thể khống chế, vào giờ phút này đã hoàn toàn trỗi dậy trong người Lý Phàm!

“Họa Y, thực xin lỗi, là anh đến muộn” Lý Phàm nói nhỏ, kéo áo gió trên ghế sô pha khoác lên thân thể yếu ớt của Cố Họa Y.

Ngay lúc Cố Họa Y nhìn thấy Lý Phàm đến, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, anh xuất hiện, khi cô đau khổ nhất, bất lực và tuyệt vọng nhất, chính sự xuất hiện Lý Phàm, khiến cô nghẹn lên và bật khóc. Nép trong vòng tay anh, cô im lặng: ” Lý Phàm… đưa em về nhà, đưa em về nhà đi mà..”

Tiếng kêu thảm thiết này khiến trái tim Lý Phàm tan nát.

Nếu Cố Họa Y khóc, thế giới của Lý Phàm sẽ tan vỡ Trên đời này, không ai có thể bắt nạt Cố Họa Y!

Không một ai!

Không cần biết đó là người nào, không cần biết lai lịch của cô ta.

Cho dù là thiên vương, Lý Phàm cũng sẽ giết người đó, tự tay mình kết liễu!

Lý Phàm hít sâu một hơi, nhẹ vỗ về tấm lưng đang run rẩy của Cố Họa Y, an ủi: “Không sao, kế tiếp anh sẽ lo liệu!”

Sau đó, anh che chắn cho Cố Họa Y phía sau, quay người lại và nhìn Vương Mộng Dao cao ngạo và độc đoán với vẻ mặt lạnh lùng và sát khí.

Vương Mộng Dao vừa rồi còn hoảng hốt, nhưng bây giờ cô ta không hoảng hốt chút nào, cô ấy là nhà đầu tư của công ty, cho dù là Ông cụ Cố, cũng phải dè dặt trước cô ta.

Hơn nữa, cô ta còn quen biết nhiều người trong xã hội.

Ai dám bắt nạt cô ta chứ?

“Haha, hóa ra anh là người chông bất tài vô dụng của Cố Họa Y, tôi còn tưởng là ai? Thì ra là một tên nghèo khổ đáng thương” Vương Mộng Dao chế nhạo, giữa hai lông mày lộ ra vẻ khinh thường đối với Lý Phàm.

Người ta nói rằng Cố Họa Y có một người chồng không rõ lai lịch. Khi nhìn thấy anh ta hôm nay, quả nhiên là như thế.

Trên người trên dưới đều nghe ra mùi rẻ tiên, thật là mất mặt.

Nhà họ Cố dù sao cũng là gia tộc hạng hai, hạng ba, ấy thế mà lại có đứa con rể kém cỏi thế này.

Ha ha.

Xem ra chỉ là một tên rác rưởi, cặn bã mà thôi!

Vì vậy, Vương Mộng Dao vô cùng xem thường Lý Phàm, càng không thể bỏ qua cho Cố Họa Y.

Một tên đàn ông như vậy, chỉ với một tay, cô ta cũng có thể chơi chết anh một trăm lần.

Lý Phàm lúc này hai mắt đỏ lên, lạnh lùng nhìn Vương Mộng Dao, trầm giọng hỏi: “Cô là Vương Mộng Dao?”

Người phụ nữ này, đáng chết!

Vương Mộng Dao nhướng mày, trả lời rất độc đoán: “Là tôi, tôi là Vương Mộng Dao, một nhà đầu tư của công ty thuốc Vân Sinh, sao, anh còn muốn báo thù cho vợ mình sao? Haha, anh không nhìn ra thân phận của mình là gì ư. Tôi e rằng anh chưa biết. Vợ của anh đã giành được hợp đồng hợp tác với tập đoàn Vinh Khanh sau khi cô ta căm sừng anh đấy. Cô ta là một con ả chuyên giành đàn ông của người khác, còn anh là một kẻ vô dụng. Thật là một sự kết hợp hoàn hảo! “

Vương Mộng Dao cảm thấy rằng một người đàn ông sẽ rất tức giận khi nghe vợ mình cắm sừng mình.

Cô chỉ muốn dội gáo nước bẩn lên Cố Họa Y, hủy hoại danh tiếng của cô ấy.

Cố Họa Y hai mắt rưng rưng, cô lắc đầu, lo lắng nghẹn ngào: “Em không có, không có! Lý Phàm, đừng nghe lời cô ấy nói bậy bạ..”

Đương nhiên, Lý Phàm sẽ không tin những gì Vương Mộng Dao nói, mối hợp tác đó là do anh mang đến cho Cố Họa Y.

Anh quay đầu lại, dịu dàng nhìn Cố Họa Y, trao cho cô ánh mắt tràn ngập cảm giác an toàn và nói: “Anh tin em.

Chính là câu nói anh tin em này làm cho Cố Họa Y đột nhiên cảm giác được Lý Phàm đã âm thầm giúp đỡ mình.

Bất ngờ.

Lý Phàm cười nhạo, kế đó, dưới cái nhìn của mọi người, anh tiến lên, bất thình lình đá vào bụng Vương Mộng Dao một cái, làm cô ta ngã nhào xuống đất!

Ôi ôi!

Lúc này mọi người đều sững sờ!

Hiện tại, toàn bộ văn phòng đều yên lặng!

Tiền Hiểu Văn sững sờ nhìn Lý Phàm, há to miệng, không thể tin được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Lý Phàm có bị điên không?

Ngay cả Vượng Mộng Dao cũng dám đái Thôi rồi, thôi tiêu đời rồi!

Cố Họa Y sợ rằng không thể ở lại công ty nữa, ngay cả Lý Phàm cũng sẽ chết chắc cho mà xem!

Nhưng.

Trong một giây tiếp theo, khóe miệng Lý Phàm nở ra một tia giễu cợt, anh chậm rãi bước tới, đến chỗ Vương Mộng Dao, nắm lấy mái tóc dài gợn sóng của cô ta, kéo lên khỏi mặt đất.

Kế đó.

Chát!

Một cái tát lớn giáng trời rơi thẳng vào mặt Vương Mộng Dao!

Khuôn mặt kiêu ngạo của Vương Mộng Dao bị lật lại, và má cô ta đau đến tê tái!

Vương Mộng Dao lúc này mới mở to mắt nhìn anh chàng trước mặt đầy hoài nghi, sau khi phản ứng lại, cô †a điên cuồng gầm lên: ” Lý Phàm, tên khốn kiếp, anh dám đánh tôi? Anh có biết tôi là ai không.?!”

“Haha, tôi là Lý Phàm đánh người mà không cần biết thân phận của người kia”

Chát!

Lại một cái tát nặng nề như sét đánh ngang tai từ trên giáng xuống!

Chát!

Bốp bốp!

Với mỗi cái tát, Vương Mộng Dao bị đánh rồi ném xuống đất, và sau đó cô ta bị kéo lên và ăn thêm vài cái tát một lần nữa!

Vương Mộng Dao bị đánh tới tấp, muốn đánh trả lại bị Lý Phàm vươn chân đá lại, hung hăng giẫm áo ta mấy cái rồi đá lăn ra đất!

Vương Mộng Dao lúc này mặt sưng lên như đầu heo, miệng đầy máu, nằm trên mặt đất, che mặt, nhìn chằm chằm Lý Phàm, cuồng loạn gầm lên: “

Lý Phàm; mày chết chắc rồi! Vợ mày cũng không sống yên đâu! Mày dám đánh tao, Tao sẽ tìm người giết mày và lột sạch vợ mày ra! “

Tuy nhiên, ánh mắt băng giá của Lý Phàm lại ném vào Vương Mộng Dao, người đang la hét không ngừng, và nói: “Tôi không quan tâm cô là ai, và tôi không buồn biết cô-có lai lịch thế nào.

Nhưng nhớ kĩ vào. Hôm nay. Tên tôi là Lý Phàm, chồng của Cố Họa Y! Nếu cô dám làm phiền cô ấy lần nữa, tôi sẽ không ngại giết cô đâu! “

Một lời nói, một ánh mắt, như một đòn sấm sét, giáng vào trái tim Vương Mộng Dao một cách nặng nề.

Cô ghen tị và tức giận!

Một tên lưu manh, một con ranh không ra gì, dám đánh cô trước mặt bao nhiêu người: Cô là con gái nhà họ Vương, từ nhỏ đã được cưng chiều, chưa bao giờ bị đánh!

“Anh… anh cứ chờ đó! Tôi sẽ kêu người giết chết các người ngay!” Vương Mộng Dao cả người run lên, đứng dậy, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

“Anh ơi, lại đây, em bị người ở công ty công ty thuốc Vân Sinh đánh rồi… Huhuhu…”

Vương Mộng Dao đã khóc rất to khi nói chuyện qua điện thoại.

Đầu dây bên kia, một tiếng nói điên cuồng rống lên: “Cái gì? Em bị đánh? Dao Dao, anh qua ngay! Khốn kiếp, dám ăn hiếp em gái tao, bất kể đó là ai, tao đều phải bẻ gãy tay hắn ta rồi khiến hắn phải quỳ gối xin lỗi em!”

Sau khi cúp điện thoại, Vương Mộng Dao khóe miệng giật giật, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y, rồi nói: ” Mày xong rồi, anh tao sẽ tới đây ngay!”

Ngay khi nghe anh trai cô ta tới, mọi người trong công ty bắt đầu bàn tán: “Anh trai của cô ta không phải là Vương Hàn Siêu sao, người đó là kẻ tàn nhãn lắm đấy!”

“Tôi cũng nghe nói rằng họ rất nổi tiếng trong Hán Thành, và tôi nghe nói rằng họ còn đi theo Kiều Gia đấy!”

“Kiều Gia? Phải Kiều Chính Long không?! Vậy thì Lý Phàm và Cố Họa Y chết chắc!”

Cố Họa Y lúc này cũng đang hoảng loạn, Lý Phàm vừa ra tay quá nhanh và quá tàn nhẫn, cô không kịp ngăn anh ấy lại, bây giờ gặp họa rồi!

Về phần Cố Tuấn Hào ở phía xa, anh ta đã nhìn thấy Lý Phàm đánh Vương Mộng Daø và muốn đứng lên để ngăn cản anh, nhưng bây giờ anh ta thấy Vương Mộng Dao đã gọi cho anh trai của mình, vì vậy anh ta không quyết định tiến tới giúp đỡ.

Khi anh trai cô ta đến, Lý Phàm và Cố Họa Y chắc chắn sẽ bị lột da sống.

“Vương tổng, thực xin lỗi, thực xin lỗi cô, chồng của tôi chỉ vì quá tức giận mà thôi, anh ấy không biết nặng nhẹ, xin cô thứ lỗi, chúng tôi thành thật xin lỗi cô.”

Cố Họa Y bất ngờ đứng dậy và cúi xuống xin lỗi Vương Mộng Dao.

Tuy nhiên, Vương Mộng Dao lại không cảm kích chút nào, nghiêm khắc nói: ” Cố Họa Y, bây giờ cô mới biết xin lỗi, lúc nãy sao cô không làm gì đi?

Nhìn mặt tôi xem, tôi đã bị đánh thành dạng gì rồi chứ? Hôm nay, cả cô và tên rác rưởi này không ai được phép rời khỏi đây!”

Nhìn thấy Cố Họa Y làm vậy, Lý Phàm lập tức kéo cô đến bên cạnh mình nói: “Họa Y, đừng lo lắng, không sao đâu, mọi chuyện cứ để anh lo”

“Nhưng..” Cố Họa Y muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, cô ấy đã im lặng.

Càng yếu đuối, càng dễ bị bắt nạt.

Chính Vương Mộng Dao đang tự gây rắc rối cho chính mình, vậy tại sao cô phải sợ?

Lý Phàm lúc này mới nhìn về phía Vương Mộng Dao, anh bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Hi vọng cô sẽ không quỳ xuống cầu xin tôi buông tha cho cô”

Vương Mộng Dao nghe xong lời này, cả người đều cười ngạo nghễ: “Anh đang nói cái gì vậy? Đồ rác rưởi như anh không là cái gì cả, sao tôi lại quỳ xuống chân anh để xin tha chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui