Thiếu Chủ Bí Mật


“Anh phải cảm ơn tôi, vì tôi đã cứu anh một mạng, lần này tôi không còn nợ anh nữa” Trần Thanh Mai đắc ý bắt đầu tranh công.

Lý Phàm cười đáp: “Thật sự cảm ơn cô”
Trần Thanh Mai đâu biết rằng, dù cô không quấy nhiễu, Lý Phàm cũng có thể né được.

“Anh xuống xe đi” Lý Phàm lạnh nhạt nói.

Mã Đinh giả vờ rất sợ sệt nói: “Tôi sẽ xuống xe ngay, nhưng cậu không được giết tôi.” Lúc anh ta cởi dây an toàn, bỗng rút dao găm trong thắt lưng ra, đâm thẳng vào người Lý Phàm.

Lý Phàm khẽ híp mắt, lúc nãy anh luôn quan sát nhất cử nhất động của đối phương, tất nhiên chút mánh khóe này không thể làm gì được anh.

Mã Định mừng như điên, tưởng thành công rồi, nhưng Lý Phàm đã giữ cổ tay anh ta, dao găm đó chỉ cách ngực Lý Phàm mấy chục centimet.

Dù Mã Định dùng lực thế nào, cũng không thể đâm tới được.

Lý Phàm bẻ cổ tay đối phương, Mã Đinh đau đớn, dao găm trong tay rơi xuống chân, làm anh ta đau đến mức chảy nước mắt: “Ông nội, xin ông tha mạng”
“Là ai bảo anh tới đây?” Lý Phàm vẫn tăng thêm sức, lên tiếng chất vấn, muốn đối phó với hạng người này, nhất định phải cứng rắn.

“Là Sát Thần phái tôi tới” Mã Đinh đau đớn đáp.

“Sát Thần là ai?” Lý Phàm hơi sửng sốt, trong ấn tượng của anh, anh chưa từng nghe qua cái tên này.

“Ngay cả Sát Thần mà cậu cũng không biết?” Lý Phàm lại tăng thêm sức.

“Sát Thần là ông chủ công ty sát thủ chúng tôi, cậu mà bóp nữa thì tay tôi sẽ tàn phế mất” Mã Định vừa dứt lời, đã đau đến mức sắc mặt trắng bệch.

“Sao anh lại giết tôi?” Lý Phàm lại dò hỏi.

“Là Sát Thần giao nhiệm vụ cho tôi, nên tôi cũng không rõ”
“Liệu anh ta có phải người lần nữa không?”
“Cũng có thể, hễ là người Dạ Bang chúng tôi nhận nhiệm vụ, chắc chắn sẽ không bỏ cuộc khi chưa hoàn thành nhiệm vụ.”
“Chúc mừng anh, anh có thể sống tiếp rồi.” Lý Phàm thấy đối phương không giống như đang nói dối, thì khẽ buông ra.

Mã Đinh xoa cổ tay, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu lúc nãy anh nói sai một câu, vậy chẳng phải? Nghĩ đến kết quả, trán anh liền toát mồ hôi lạnh.

“Ông nội, cậu tha cho tôi đi, tôi không dám nữa.” Giờ Mã Đinh không còn bận tâm tôn nghiêm gì nữa, dù gì ở vùng hoang vu này, cũng chẳng có ai biết?
“Anh quay về nói với Sát Thần đó, bảo anh ta nếu còn nhúng tay vào chuyện này nữa, thì tự gánh lấy hậu quả” Lý do Lý Phàm không giết đối phương rất đơn giản, vì anh vẫn muốn giữ anh ta lại để chuyển lời.

“Vâng vâng vâng” Mã Đinh biết Sát Thần không thể thu tay về, nhưng nếu hôm nay anh không đồng ý, chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.

Lý Phàm xua tay nói: “Được rồi, anh có thể rời đi rồi.” Mã Đinh thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cứ ba bước là ngoảnh đầu lại, lúc nhận ra Lý Phàm không lật lọng, mới ra sức chạy trốn.

“Hóa ra anh lợi hại như vậy, nhiều người như vậy cũng không phải là đối thủ của anh” Trần Thanh Mai lộ vẻ mặt sùng bái, lúc nãy anh như thiên thần hạ phàm, làm cô không ngừng ao ước.

Nếu cô biết mấy chuyện Lý Phàm từng trải qua lúc trước, e rằng sẽ ngạc nhiên đến mức rớt cằm xuống đất.

Anh đưa Trần Thanh Mai về nhà, cô lưu luyến nhìn anh, khẽ nói: “Hôm khác tôi có thể Lý Phàm định từ chối, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Trần Thanh Mai, anh lại không nỡ tổn thương cô, đành phải gật đầu đồng ý.

Trần Thanh Mai cực kỳ kích động, đứng tại chỗ Xoay mấy vòng, mới nhảy nhót vào nhà, Lý Phàm hơi mơ màng, chẳng lẽ anh thật sự hấp dẫn thể ư, anh không để tâm đến chuyện này, nhưng cô lại vui vẻ như vậy.

Lúc Lý Phàm định lái xe về, thì nhận được điện thoại của Khang Văn Hân.

“Sư phụ, hôm nay anh có rảnh không, câu lạc bộ của tôi đang tổ chức một cuộc thi.” Trong điện thoại, Khang Văn Hân rất khách sáo mời mọc, mong Lý Phàm có thể tới câu lạc bộ của anh một chuyến.

“Được thôi.” Đồ đệ mở câu lạc bộ đua xe, ít nhiều gì người làm sư phụ như anh cũng phải tới đó một chuyến.

“Vậy thì tốt quá, tôi sẽ đợi anh, anh tới sớm nhé!”
Khang Văn Hân vui vẻ cúp máy.

Đúng lúc Lý Phàm tiện đường, nên tùy ý tới đó xem thử câu lạc bộ mà đồ đệ mở như thế nào?
“Anh Văn Hân, có chuyện gì mà anh kích động như vậy?” Con ông cháu cha rất thân thiết với Khang Văn Hân tò mò hỏi.

Khang Văn Hân rất tự hào nói: “Hôm nay sư phụ tôi sẽ tới đây tham quan câu lạc bộ đua xe của tôi, cậu nói thử xem tôi có thể không vui à?”
“Cái gì, anh Văn Hân có sư phụ, vậy chắc chắn kỹ thuật đua xe của người đó rất lợi hại” Mấy con ông cháu cha bắt đầu hóng chuyện.

Khang Văn Hân cũng không e dè lớn tiếng nói: “Tất nhiên rồi, mặc dù kỹ thuật đua xe của sư phụ tôi không đứng đầu thiên hạ, nhưng tôi dám bảo đảm, sư phụ tôi chiếm vị trí thứ nhất, thì không ai dám chiếm vị trí thứ hai.”
tưởng, có thể nói ở Hán Thành, Khang Văn Hân là hoàng tử đua xe, người có thể làm anh bải làm sư phụ, tất nhiên kỹ thuật đua xe phải nằm trong top đầu.

“Ha ha, thật bốc phét, đồ bại tướng dưới tay” Một giọng nói không hề dịu dàng bỗng vang lên, là một cậu chủ nhà giàu mặc đồ đua xe màu đỏ.

Nghe đối phương nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt Khang Văn Hân nhất thời không nên được giận: “Võ Trí Dũng, thể sự biến đổi khôn lường, có giỏi thì chúng ta so tài lần nữa đi.”
Không phải anh ngu ngốc chủ động đưa ra lời khiêu chiến, mà anh rất tự tin, mặc dù anh vẫn chưa học được tinh túy của Lý Phàm, nhưng tốt xấu gì cũng học được đội chút.

“Được thôi, tôi sợ anh lại thua thôi, đừng nói là anh, dù sự phụ anh tới đây, anh cũng không thắng nổi tôi đâu.” Võ Trí Dũng không coi ai ra gì nói.

“Anh Văn Hân, anh bình tĩnh lại đi, anh ta là tay đua số một Hán Thành” Mấy con ông cháu cha bạn Khang Văn Hân bắt đầu khuyên nhủ.

Mặc dù Khang Văn Hân là hoàng tử đua xe, những danh tiếng vẫn còn kém xa tay đua số một Hán Thành.

Lý Phàm là vị thần cao cả vĩ đại, không được khinh nhờn trong lòng Khang Văn Hân, thế mà Võ Trí Dũng lại sỉ nhục sự phụ anh, mặt anh tối sầm, muốn trút giận thay Lý
Phàm: “Ai nói tôi không dám so tài với anh ta, tôi đầu với anh.”
“Được, vậy thì đầu một trận” Võ Trí Dũng khoanh tay, cười khẩy.

Sau một trận đấu, Khang Văn Hân giành vị trí đầu, còn Võ Trí Dũng không còn đắc ý như trước nữa.

Võ Trí Dũng không hiểu tại sao mình lại thua, rõ ràng mấy tháng trước đối phương còn thua anh, anh đoán từ năm đến mười năm anh ta không thể đuổi kịp anh.

Nhưng chỉ mới mấy tháng, kỹ thuật đua xe của đối phương đã tăng vọt, chẳng lẽ anh ta thật sự đã bái một sự phụ giỏi?
Khang Văn Hân giành chiến thắng xong thì rất vui vẻ, như thể toàn bộ giận dữ khi thua đối phương mấy tháng trước đều tan biến: “Sao nào, lần này anh còn nổi nóng nữa không?”
“Anh!”
Không ai suôn sẻ thuận lợi cả đời, Võ Trí Dũng biết rõ điều này, anh nghiến chặt răng, bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nên mặt mày mừng rỡ: “Sư phụ? Sao người lại tới đây?”
Một người đàn ông trung niên hơn 30 tuổi sải bước đi tới, khuôn mặt khá điển trai, vẻ mặt ghét bỏ quát: “Cậu thật sự làm tôi mất hết mặt mũi!”
“Xa thần Nam Vực?” Mọi người kinh hô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui