Thiếu Chủ Bí Mật


Nhóm bạn của cậu Vương đều uống quá nhiều, đổi lại là bình thường, bọn họ nhất định không dám khiêu khích như vậy, nhưng hôm nay, bọn họ ỷ vào men rượu mà mắng: “Anh ở đây đắc ý cái gì, đừng tưởng là bọn tôi không nhìn ra anh có ý định gì.

Chẳng phải anh muốn chuốc say người ta sao? Anh được thì anh lên đi”
Cậu Vương tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh ta không muốn bị mất mặt, cũng không muốn bỏ đi như thế.

“Anh Lý, tôi chỉ muốn đùa chút với anh thôi, anh thấy sao?” Cậu Vương đột nhiên nảy ra một ý tưởng, trong tay xuất hiện một bộ bài poker, cười âm hiểm nói.

Lý Phàm cười: “Chơi gì đấy?”
“Rất đơn giản, lát nữa chúng ta chọn ba tấm, bài ai lớn hơn thì người đó sẽ thắng” Cậu Vương nói xong thì bày bài poker lên bàn.

“Vậy có đặt cược gì không?” Lý Phàm hỏi ngược lại một câu.

Cậu Vương vỗ tay một cái, vô thức nhìn về phía Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, nói: “Đương nhiên là có, tiền cược sẽ là hai người đẹp bên cạnh anh này.”
“Xin lỗi, tôi sẽ không đồng ý với anh.” Lý Phàm nhắm mắt lại, lập tức hết hứng thú chơi.

“Sao vậy, chẳng lẽ anh sợ rồi à?” Cậu Vương nắm lấy cơ hội, trên mặt lộ vẻ đùa cợt.

Lý Phàm lắc đầu: “Tôi chỉ không muốn biến vợ và bạn tôi trở thành công cụ giải trí, cái này cũng không đại biểu cho việc tôi sợ, ngoại trừ điều này ra thì có thể chơi cái khác.” Cố Họa Y nghe xong thì cực kỳ cảm động.

Cô không ngờ Lý Phàm lại nói vậy, kết quả đúng là vượt ngoài ý nghĩ.

Cậu Vương không khỏi đau đầu, vì lấy lại được mặt mũi, anh ta chỉ đành lùi lại một bước, nói: “Thế này đi, một ván ba trăm triệu, thế nào?”
“Được.” Lý Phàm gật đầu.


Cậu Vương lập tức nhếch mép, đây chính là cơ hội tốt của anh ta.

Thứ anh ta am hiểu nhất chính là chơi bài, anh ta tin có thể đánh cho đối phương thua tán gia bại sản.

Cậu Vương lựa ba tẩm bài, sau khi chọn xong, anh ta thấy ba tấm bài của mình cộng vào số quá thấp, cũng không hài lòng lắm, thế là móc từ trong túi ra ba tấm bài khác.

Tiểu xảo đó của đối phương đương nhiên không thoát được ánh mắt của Lý Phàm.

Lý Phàm đã sớm chú ý tới quỷ kế ăn gian của đối phương, anh không hề bị lay động, đặt tay lên ba tấm bài trên bàn.

Cậu Vương tự tin điểm số lần này mình chọn nhất định có thể chơi chết Lý Phàm, anh ta không khỏi nhếch miệng cười, trong lòng tràn đầy tự tin.

Lý Phàm thấy vẻ mặt đắc ý này của cậu Vương thì lờ đi, anh cho rằng đối phương đắc ý quá sớm.

ít nhiều gì anh cũng có hiểu về thuật chơi bài, ba tấm bài trong tay anh cũng đã bắt đầu đổi điểm số.

Cậu Vương tự tin cười một tiếng: “Lần này anh thua rồi, lật bài đi.” Dứt lời, anh ta lấy ba tấm bài của mình ra, cộng lại là hai mươi bốn điểm.

Đám người giật mình, bọn họ không ngờ vận may của cậu Vương lại đó như vậy, liền không nhịn được vỗ tay cho cậu Vương.

Cậu Vương cười mỉa mai: “Lần này anh thưa chắc rồi.”
Tất cả mọi người đều không quá coi trọng Lý Phàm, bởi vì bọn họ đều biết bài của cậu Vương là tiểu vương tử, gần như rất ít khi thua trận trong bài poker.

Lúc này Lý Phàm mới bỏ tay ra, khi anh lật ba tấm bài lần lượt theo thứ tự, vẻ mặt cậu Vương liền thay đổi, biểu cảm khó mà tin được.

Ba tẩm bài này rõ ràng đều là mười! Hơn nữa còn khác màu, nếu như chơi tính điểm thì số mười là lớn nhất.

Anh ta không ngờ Lý Phàm lại may mắn đến vậy, có thể rút trúng ba cây mười trong một bộ bài poker.

Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức hít sâu một hơi, không nhịn được giơ ngón cái về phía Lý Phàm.

Vừa rồi bọn họ còn hâm mộ cậu Vương có vận may tốt, hôm nay mới biết được Lý Phàm mới là Âu Hoàng thực sự.

“Thế này cũng may quá rồi” Đám người cảm thán một tiếng.

Khang Văn Hân vẫn thường nhìn chăm chú Lý Phàm cũng phải tặc lưỡi.

Anh ta không ngờ sự phụ không chỉ có kỹ năng lái xe lợi hại, mà đánh bài cũng giỏi vậy.

Cậu Vương lập tức thua sấp mặt, anh ta nghiến răng nói: “Nhất định là anh chơi ăn gian.” Lý Phàm cười không nói, danh hiệu của anh là Thiên Hoàng, nhưng thủ đoạn hôm nay anh dùng cũng không thuộc về gian lận, mà là một loại siêu năng lực.


Đương nhiên anh không thể nói ra chuyện này rồi.

Đám người cũng cho là Lý Phàm chơi cũng khá giống ăn gian, dù sao vận may thế kia cũng quá tốt.

Lúc mọi người ở đây chỉ trích Lý Phàm, anh từ tốn lên tiếng: “Anh nói tôi ăn gian, vậy anh có chứng cứ không?”
Câu nói này lập tức làm cậu Vương nghẹn lời.

Đúng là anh ta không có chứng cứ, nhưng mà anh ta dựa vào cảm giác.

Bởi vì một người không thể may đến thế được.

Nhưng mà bây giờ anh ta không có chứng cứ nên chỉ đành ngoan ngoãn im lặng.

“Không có chứng cứ thì đừng ở đây nói hươu nói vượn” Lý Phàm hờ hững nói.

Đám người xì một tiếng, bọn họ còn tường cậu Vương nắm được chứng cớ chứ.

Trong mắt bọn họ, hình tượng của cậu Vương lập tức trở thành loại thua không dậy nổi.

“Tôi không phục, chơi lại” Cậu Vương cảm thấy quá mất mặt, gầm nhẹ nói.

Ván tiếp theo, anh ta nhất định sẽ thắng, nhất định phải thắng được một ván vớt lại mặt mũi về.

Lý Phàm cười nói: “Anh đưa tôi ba trăm triệu trước đã.”
Cậu Vương sầm mặt, đặt thẻ ngân hàng lên bàn: “Đến lúc đó trừ vào trong thẻ của tôi.” Tất cả mọi người đều nhìn ra cậu Vương là nghiêm túc, trên mặt ai cũng lộ vẻ mong chờ và hóng hớt.

Khang Văn Hân không nhịn được cũng tới xem náo nhiệt, trong lòng âm thầm cổ vũ sư phụ cố lên.

“Ôi, trình độ chơi bài của anh Lý Phàm giỏi thế” Trần Hiểu Đồng lại hóa thành fan hâm mộ của Lý Phàm, cất tiếng kinh hô.


Cổ Họa Y dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn thoáng qua Lý Phàm.

Vừa rồi Lý Phàm thẳng ván đầu làm cho cô rất ngạc nhiên, hẳn là anh cũng rất quen thuộc với món này?
Dáng vẻ thần bí mà anh mang lại cho cô quá nhiều, làm cho cô có hơi nhìn không thấu.

Lý Phàm không vội vàng, lần này anh cố ý không dùng năng lực Thiên Hoàng, đơn giản chỉ vận khí đã nhìn ra được cậu Vương đang mất lý trí.

Nếu đã vậy thì trước tiên cho đối phương nếm mùi ngon ngọt trước.

Cậu Vương không biết mình bị Lý Phàm trêu đùa, lần này anh ta chọn ba tấm bài tương đối lớn, hai mươi sáu điểm.

Anh ta không dám trực tiếp làm ba cây mười, bởi vì như vậy rất dễ bị người ta nhìn ra là ăn gian.

Chỉ cần anh ta duy trì điểm số trên hai mươi thì tuyệt đối sẽ không thua.

Anh ta tự tin lật bài, Lý Phàm cũng mở bài ra, không kéo dài thời gian.

Đám người theo bản năng nhìn qua, khi thấy Lý Phàm chỉ được có mười sáu điểm, thì đều lộ vẻ khinh thường, bởi vì điểm số ấy quá chân thực.

Bọn họ còn tưởng Lý Phàm có thể giữ vững hai mươi trở lên, thì ra vận may đã dùng hết vào lần đầu tiên rồi.

Khang Văn Hân cũng bị đơ luôn, chẳng lẽ sư phụ thực sự dựa vào vận may à? Anh ta biết trình độ chơi bài của cậu Vương rất lợi hại, lỡ như sư phụ bị làm cho nhất thời xúc động, mất lý trí thì làm sao bây giờ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận