Anh Lập lại giấu diếm tình hình của nhà họ Anh, cười khổ nói: “Cậu Khang, tình hình nhà họ Anh chúng tôi rất nguy cấp, nói ra đúng là có hơi làm trò cười cho người khác.”
“Không sao.
Sư phụ tôi đã lên tiếng, tôi đương nhiên phải giúp đến cùng” Khang Văn Hân cởi mở nói.
Trong lòng Anh Lập mừng điên, như thấy được hi vọng vậy.
Lý Phàm thấy Anh Lập và Khang Văn Hân từ tốn nói chuyện, cũng không có quấy rầy.
Có điều lúc Khang Văn Hân nói chuyện hợp tác, trông tốt hơn dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày rất nhiều.
Sau khi đi tới khu tiệc bể bơi, trong bể bơi có rất nhiều người đẹp đều mặc bikini, nhìn quá quả thực đẹp mắt.
Có lẽ là vì thường xuyên ở cùng hai người đẹp như Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng rồi, sau khi nhìn thấy những người đẹp bên dưới kia, Lý Phàm lại không có chút thất thổ nào.
Vừa hay ở đây có bán đồ bơi, Trần Hiểu Đồng mua cho mình một bộ, cũng chọc cho Lý Phàm một bộ.
Lý Phàm nhận lấy quần bơi nhưng không mặc, chỉ tìm một cái ghế dài ngồi xuống.
Trần Hiểu Đồng đi từ phòng thay đồ ra, lập tức làm cho mọi người đều kinh ngạc.
Lúc này Trần Hiểu Đồng mặc bộ đồ bơi bó sát màu tím, dáng người cực kỳ hoàn hảo, trước sau lồi lõm rõ ràng, làm cho người ta vừa nhìn là không rời được mắt.
Phần lớn ánh mắt ở đây đều bị Trần Hiểu Đồng hấp dẫn.
Bọn họ đã từng gặp qua nhiều gái xinh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được cô gái đẹp đến vậy.
Bọn họ thề, đây là cô gái mặc đồ tắm đẹp nhất mà họ được nhìn thấy.
Trần Hiểu Đồng cũng to gan, không để ý tới những ánh mắt nóng bỏng của đám người kia.
Cô ta đi tới trước mặt Lý Phàm, khóe miệng nhếch lên, dạo một vòng trước mặt đối phương, làm ra một dáng vẻ quyến rũ, nói: “Thế nào, gợi cảm không?”
Lý Phàm thật cạn lời với việc này.
Cô nhóc này cũng to gan quá, anh không có đả kích đối phương, cũng không ca ngợi quá mức, cực kỳ bình thản trả lời một câu: “Cũng được.”
Trần Hiểu Đồng liếc mắt, rầu rĩ không vui.
Cô ta đã thể này rồi đối phương vẫn không rung động.
Điều này không giống trong tưởng tượng của cô ta lắm.
Nhưng mà ít nhất lần này được khích lệ, tốt hơn so với bình thường nhiều.
Kỹ năng bơi lội của Trần Hiểu Đồng khá tốt, cô ta như cá nhảy vào nước, bọt nước văng lên rất ít, người không biết còn tưởng là vận động viên bơi lội ấy chứ.
Lúc Trần Hiểu Đồng xuống nước, giống như hoa sen mới nở.
Cô ta vẫn cho là Lý Phàm sẽ luôn nhìn mình chằm chằm, ai ngờ đối phương lại đang xem điện thoại.
Cô ta không khỏi nghi ngờ dáng người mình kém vậy sao, thế nào mà không hấp dẫn được Lý Phàm chút nào vậy?
“Mẹ bà nó, đúng là người đẹp cực phẩm”
Một thanh niên đang nằm trên ghế dài tháo kính râm xuống, sau khi nhìn thấy dáng người của Trần Hiểu Đồng, nước miệng không nhịn được chảy xuống.
Anh ta thật ước gì có thể xuống dưới cùng với đối phương
diễn cảnh uyên ương nghịch nước.
Trần Hiểu Đồng đang bơi, đột nhiên có một bóng đen lặn về phía trước cô ta, sau đó đột nhiên nhảy từ trong nước ra.
Nếu không phải cô ta đã sớm chuẩn bị tâm lý xong thì nhất định sẽ bị hù dọa.
Cô ta mừng rỡ, tưởng là Lý Phàm, nhưng khi nhìn thấy một gương mặt xa lạ thì nụ cười liền biến mất.
Thanh niên mỉm cười: “Người đẹp, kỹ năng bơi lội của cô rất khá.”
“Cũng tạm được.
Nhìn thấy không phải là Lý Phàm, tâm trạng Trần Hiểu Đồng suy sụp, mặt ủ mày cau.
Thanh niên đi theo, không ngừng bắt chuyện, nhưng mỗi lần đều nhận được câu trả lời vô hồn của Trần Hiểu Đồng.
Điều này làm cho anh ta thấy không thú vị.
Trần Hiểu Đồng cảm thấy một mình mất vui, liền trực tiếp lên bờ.
Sắc mặt thanh niên xấu hổ vô cùng, đối phương hoàn toàn không có ý gì với anh ta, anh ta cực kỳ phiền lòng.
Khi anh ta thấy Trần Hiểu Đồng mang vẻ mặt tươi cười nhìn Lý Phàm, trong lòng lập tức thấy căm tức.
Cái tên này dựa vào cái gì mà đòi so với mình, anh ta đi lên bờ, nghênh ngang đi tới: “Người đẹp, đây là bạn trai của cô à?”
Trần Hiểu Đồng thích nhất là có người cho rằng cô ta là bạn gái của anh Lý Phàm.
Cô ta vui vẻ gật đầu.
Lý Phàm im lặng, cô vui vẻ cái gì, tôi còn chưa có đồng ý đâu.
“Có phải anh không biết bơi không?” Thanh niên thấy Lý Phàm không thay đồ bơi thì kết luận chắc chắn rằng đối phương không biết bơi, nhưng sợ mất mặt nên mới ở trên bờ không xuống.
Lý Phàm không trả lời, nhưng thanh niên cho rằng mình đoán chuẩn rồi.
Trần Hiểu Đồng cũng có hơi tin, chẳng lẽ anh Lý Phàm không biết bơi thật? Có điều cô cũng không có gì thất vọng, người không phải ai cũng hoàn hảo, đối phương không biết bơi cũng không sao, cô ta thích là được.
“Người đẹp, chúng ta cùng đi bơi đi” Thanh niên kia cười híp mắt nói.
Anh ta nghĩ kỹ rồi, nếu lần này có hi vọng, anh ta có thể ở dưới nước làm chút tiểu xảo.
“Không đi” Trần Hiểu Đồng nhìn người rất chuẩn, cô ta nhìn ra được kẻ trước mặt không phải hạng người tốt lành gì, quả quyết từ chối, nói.
Thanh niên kia có hơi xấu hổ, anh ta bắt đầu đổ vỏ lên người Lý Phàm, muốn thông qua Lý Phàm mà đề cao mình, chậc chậc nói: “Người tới đây đều biết bơi, anh đừng nói với tôi là chỉ đến nằm nhé!
“Thế thì sao?” Lý Phàm cười nói.
Thanh niên liền bị sặc tại chỗ, đối phương hoàn toàn không có dính chiếu theo lẽ thường, điều này khác xa với tưởng tượng của anh ta.
“Nếu như anh có gan thì nhận lời khiêu chiến của tôi đi.
Cùng tôi tranh tài, nếu không thì anh chẳng xứng là đàn ông” Thanh niên kia bắt đầu dùng phép khích tướng.
Lông mày anh cau lại, lúc đầu anh không có ý nghĩ đó, nhưng đối phương đã nói vậy rồi, anh không đồng ý thì chắc chắn là không được.
“Anh Lý Phàm, chúng ta vẫn nên đi đi” Trần Hiểu Đồng lo Lý Phàm không biết bơi, lại sợ đối phương bị mắc lừa, theo bản năng muốn rời khỏi nơi này.
Lý Phàm cười nói: “Ai nói tôi không biết bơi, chỉ là tôi không có tâm trạng thôi”
“Được lắm, vậy có gan thi đấu với tôi không?” Thanh niên cho là đối phương thực sự bị mình chọc giận.
Khóe miệng anh ta giương lên, dường như nhìn thấy được cảnh tượng Lý Phàm nhảy vào bể bơi như biến thành vị lên cạn.
Lý Phàm đi từ phòng thay đồ ra.
Một thân cơ bắp làm cho không ít người đẹp ở đây đều há to miệng.
Trần Hiểu Đồng kinh ngạc vô cùng.
Hôm nay cô ta chỉ được nhìn thấy dáng vẻ trần nửa thân trên của Lý Phàm, nhưng trần cả người thì là lần đầu tiên nhìn thấy.
Dáng người đối phương quá đạt chuẩn, hoàn toàn không có thịt mỡ, đều là cơ bắp, hơn nữa nhìn cực kỳ có lực.
Cô ta không nhịn được bị hơi thở nam tính toát ra từ trên người Lý Phàm hấp dẫn.
“Hừ, cơ bắp không tệ, nhưng vẫn là vịt cạn như thường thôi.” Thanh niên thấy cơ thể đối phương được rèn luyện tốt hơn chính mình, lập tức bắt đầu ghen tức.
Lý Phàm mắt điếc tai ngơ, thản nhiên nói: “So mấy vòng?”
“Một vòng phân thắng thua, xem ai là người tới điểm cuối cùng trước.” Thanh niên nở nụ cười gần.
Lý Phàm gật đầu, hai người đồng thời đứng trên bờ, sau đó ăn ý nhảy vào.
Lúc Lý Phàm nhảy xuống, giống như cá mập nhập vào đáy biển, nhưng tốc độ lại như cá cờ, làm bắn lên không ít bọt nước.
Làm cho không ai thấy được anh đang ở nơi nào..