Thiếu Chủ Bí Mật


Đội trưởng Chương ra lệnh cấp dưới: “Đưa đi” Lịch Tường Phi căm hận nhìn Lý Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sẽ có người giúp tạo báo thù”
Anh làm lơ không hề để tâm, nhưng đội trưởng Trương lại cảm thấy lo lắng: “Anh Lý, tuy rằng danh tiếng của Lịch Tường Phi không còn được như trước, nhưng tôi cảm thấy hắn ta vẫn có tay chân ở đâu đấy, có cần tôi phải người đến bảo vệ anh không?”
“Không cần đâu, tôi tự có cách giải quyết” Lý Phàm xua tay.

Đội trưởng Chương thấy anh kiên quyết như vậy nên cũng thôi, có thể khống chế được Lịch Tường Phi chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nói không chừng mình phải người đến còn gây thêm phiền phức cho anh nữa.

“Anh Lý, hãy nhớ bảo trọng.

Đợi đến khi được thăng chức, tôi nhất định sẽ không quên ân tình này của anh” Đội trưởng Trương luôn ghi nhớ tình nghĩa trong lòng, nắm chặt tay lại và nói.

Lý Phàm mỉm cười vui vẻ, cũng không hối hận khi giao Lịch Tường Phi cho anh ta, anh tin rằng đội trưởng không phải người vong ân bội nghĩa.

Còn bên kia kể từ khi Mã Đinh nhìn thấy Lịch Tường Phi bị Lý Phàm khống chế, anh ta đã chạy hùng hục vào trong văn phòng của Sát Thần.

Vẻ mặt của ông ta lạnh lùng thờ ơ và hững hờ.

Mã Định vội vàng nói: “Đại ca không hay rồi, Lịch Tường Phi đã bị anh ta đánh ngất đi.

Em vừa nghe ngóng được tin tức Lịch Tường Phi đã bị tóm gọn.”
“Tao đã biết rồi” Sát Thần lạnh lùng nói.

Mã Đinh bối rối ngẩng đầu lên, làm sao đại ca biết được, lẽ nào anh ấy đã phải người theo dõi sao? Tin tức này cũng không thể lan truyền nhanh như vậy được.

“Vừa rồi tao đã gọi điện thoại cho Lịch Tường Phi nhưng người nghe máy không phải anh ta mà là một người khác.

Tao biết ngay là hành động đã thất bại rồi” Sát Thần nói dứt lời sắc mặt lạnh lùng nhìn Mã Định: “Nhiệm vụ thất bại mà mày còn mặt mũi quay trở lại ư.“
Sát khí toát ra từ trên người Sát Thần, ông ta lấy cây gậy bóng chày trên tường, trên đó còn có vết máu
nhuộm đỏ, đã được gió hong khô rất lâu rồi.

Hai chân Mã Định không ngừng run lên, đột nhiên chợt nhớ ra điều gì đó, lắp bắp nói: “Đại… đại ca, anh đừng vội, em… em có cách”
“Ồ, mày có cách gì?” Sát Thần hơi nheo mắt, muốn nghe lời trăn trối cuối cùng của anh ta.

Lúc này Mã Đinh mới nói: “Đại ca, không phải Lịch Tường Phi có một người anh trai sao? Anh ta là cao thủ đấy.

Nếu anh trai Lịch Tường Phi biết em trai mình bị bắt chắc chắn sẽ rất sốt sắng”
“Mày không nói là tao đã quên chuyện này rồi” Sát Thần tạm thời tha cho Mã Định và lạnh lùng lên tiếng: “Nói tiếp đi”
“Chi bằng chúng ta hãy nói chuyện này cho anh trai của Mã Đinh, em tin chắc rằng anh ta sẽ trả thù cho em trai mình” Mã Định cười hi hi nói.

“Chiêu mượn dao giết người này cũng được lắm” Sát Thần khẽ mỉm cười.

Mã Đinh thở phào nhẹ nhõm, may mà đầu óc mình nhanh nhạy, nếu không thì chết chắc rồi.

“Chuyện này giao cho mày đấy, hãy liên hệ với anh ta đi” Sát Thần không muốn đích thân nhúng tay vào
mà tiếp tục giao cho anh ta.

Khóe miệng Mã Đinh khẽ co giật, nhưng không thể không đồng ý.

Sau khi đội trưởng Trường dẫn mọi người rời đi, Lý Phàm nhàn nhã hút một điếu thuốc rồi trở về phòng, xuyên qua màn đêm nhìn thấy dáng người thướt tha của Cổ Họa Y, trái tim không khỏi rung động.

Nhưng nghĩ rằng cô đã ngủ rồi nên cũng không trêu chọc nữa mà lập tức nhắm mắt lại.

Khi Lý Phàm đứng dậy, Cố Họa Y bám chặt lấy như con bạch tuộc khiến anh dở khóc dở cười.

Anh hôn lên trán cô một cái rồi mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Lý Phàm nằm ở trên sô pha lướt điện thoại một cách nhàm chán, đột nhiên điện thoại rung lên, anh vô thức bấm vào xem tin nhắn.

Người gửi tin nhắn là Gia Lạc, nội dung tin nhắn đại khái là chiều nay họp lớp cậu có muốn đến không.

Sau khi xem xong, Lý Phàm hơi sững sờ.

Người tên là Gia Lạc này rốt cuộc làm sao vậy? Bình thường tính tình anh ta rất hướng nội không thích hòa đồng với bạn học.

Sao đột nhiên lại muốn tham gia và còn mời anh nữa.

Đây là bạn học thời cấp 2 của anh, tên đầy đủ là Liễu Gia Lạc, gia cảnh bình thường.

Ở trường thì chơi thân nhất với anh ta, có thể nói là như hình với bóng.

Từ khi tốt nghiệp rồi đi làm, anh đã không có thời gian để tham gia họp lớp.

Nhưng chủ yếu là vì những buổi tụ tập như thế này đã biến chất.

Hình như anh chỉ từng tham gia một lần, lúc đó không thích cái bầu không khí đó lắm nên sau này không muốn đến nữa.

Khi Lý Phàm đang suy nghĩ thì Liễu Gia Lạc gọi điện thoại tới.

Anh mỉm cười bất lực và đành phải nghe máy.

“Lý Phàm, vừa rồi tôi có gửi tin nhắn cậu đã xem chưa?”
“Tôi thấy rồi” Nghe thấy giọng nói thật thà chất phác của đối phương, anh vẫn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

“Cậu có muốn tới tham gia không, chúng ta đi cùng nhau nhau”
“Được thôi, cậu đang ở đâu tôi sẽ tới tìm cậu”
“Cậu tới thẳng khách sạn Hưng Thịnh đi, tôi sẽ đợi cậu ở cửa”
Sau khi hẹn xong xuôi địa điểm gặp mặt, Lý Phàm mới cúp điện thoại, anh nói trước với Cố Họa Y một câu, lấy lí do là đi ra ngoài với bạn.

Cô không quan tâm nhiều đến vậy, khẽ mỉm cười nói: “Đi sớm về sớm”
“Được.” Lý Phàm gật đầu.

Trần Hiểu Đồng cười nói: “Anh Lý Phàm, tôi đi cùng anh nha.”
“Cô ở nhà là được rồi” Lý Phàm trợn mắt nhìn một cái, sao đi đâu cô ta cũng muốn đi cùng thế.

Hai má của Trần Hiểu Đồng căng phồng lên, nghịch ngợm lè lưỡi ra.

Lý Phàm nghĩ tới Liễu Gia Lạc đang đợi ở khách sạn Hưng Thịnh nên tạm thời cũng không tới tiệm rửa xe lấy xe về mà bắt taxi đi.

Trong một căn phòng được bao riêng sang trọng có mấy chục chiếc bàn, những người ngồi ở đây đa phần đều mặc vest và đi giày da với điếu xì gà ngâm trong miệng.

“Anh Long, một lát nữa Lý Phàm sẽ tới đây, anh có thể đưa cho tôi một trăm năm mươi triệu cứu nguy
trước không? Trong lúc Liễu Gia Lạc cúp điện thoại quay đầu lại nhìn người thanh niên đang mặc bộ đồ vest ngồi ở ngay chính giữa trung tâm rồi cười ngờ nghệch.

Anh Long mỉm cười xấu xa: “Tiền, đương nhiên tôi sẽ cho cậu, nhưng dĩ nhiên điều kiện là gặp Lý Phàm”
“Anh Long, không phải anh nói nếu tôi mới được Lý Phàm tới đây, anh sẽ cho tôi một trăm năm mươi | triệu hay sao?” Liễu Gia Lạc sốt sắng nói.

Vẻ mặt anh Long có vẻ không được vui vẻ nói: “Tôi đã nói lát nữa thì lát nữa sẽ đưa.

Chẳng lẽ cậu còn sợ tôi quyt tiền chắc?”
“Hừ, anh nghĩ Lý Phàm là ai chứ? Cho dù anh không gọi điện thoại cho anh ta, thì chỉ một cú điện thoại của anh Long cũng khiến anh ta phả cun cút tới đây.

Nếu không phải là chúng tôi không có cách thức liên | lạc của Lý Phàm thì cũng chẳng cần đến anh rồi”
Gã thanh niên ngồi bên cạnh anh Long bắt đầu xu nịnh.

Liễu Gia Lạc cúi đầu thở dài thườn thượt, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với Lý Phàm.

“Liễu Gia Lạc, không ngờ bao nhiêu năm rồi mà cậu cũng chẳng tiến bộ chút nào, chắc Lý Phàm cũng chẳng khá hơn là bao” Anh Long mỉm cười lạnh lùng.

Sắc mặt Liễu Gia Lạc vô cùng khó coi, móng tay cắm vào da thịt, máu chảy ròng ròng trên mặt đất, anh ta chỉ có thể kìm nén tức giận.

“Anh Long, Liễu Gia Lạc và Lý Phàm có thể coi là kẻ nghèo rớt mồng tơi gặp kẻ không một xu dính túi, nghèo nàn túng thiếu” Một người phụ nữ ăn mặc rất trang nhã cong môi nói.

“Câu này hay quá” Anh Long vỗ tay cười nói làm ra vẻ như một người có văn hóa.

Cô ta dựa sát vào ngực anh Long và nói: “Thật may là em đã không chọn Lý Phàm, nếu không sẽ phải hối hận cả đời mất thôi.”
Anh ta bật cười: “Lý Phàm là cái thá gì mà có thể so sánh với anh được cơ chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui