Thiếu Chủ Bí Mật


Bác sĩ chủ nhiệm gần như muốn chửi tục, ông đây bị từ chức cậu còn nói chúc mừng? Không phải là đang kiếm chuyện sao?
Nếu không bị sa thải, ông ta không sợ đắc tội với cậu Vương, nhưng bây giờ đã bị cách chức, ông ta thật sự không dám trêu vào cậu Vương, ông ta khóc không ra nước mắt, khiến người ta không thể nhìn ra đang vui hay buồn.

“Không ngờ cậu lại nói chuyện của tôi với Viện trưởng Hầu, hại tôi bị đuổi việc.”
Bác sĩ chủ nhiệm nghiền răng nghiền lợi nhìn Lý Phàm, nếu không phải Lý Phàm khiếu nại ông ta, ông ta cũng sẽ không bị sa thải.

Chuyện đến nước này, ông ta vẫn không biết kiểm điểm, còn cho rằng tắt cả 1¬ đều là do Lý Phàm.

Sau khi nghe vậy, sắc mặt cậu Vương trở nên lạnh lẽo, bác sĩ chủ nhiệm bị đuổi cũng không phải chuyện tốt gì với hắn ta.

Dù chuyện này không liên quan lắm đến hắn ta, nhưng trong lòng hắn ta vẫn cực kỳ khó chịu, khi nãy hắn ta cảnh cáo Lý Phàm đã tỏ vẻ mình đứng về phía bác sĩ chủ nhiệm.

Bây giờ Lý Phàm khiếu nại bác sĩ chủ nhiệm, rõ ràng là không coi lời hắn ta nói ra gì.

“Anh chết chắc rồi, lời của tôi mà anh cũng không nghe, anh có biết tôi là ai không? Bồ tôi là Vương Hồ, của cải lên đến bạc tỷ, tôi đã từng là thuộc hạ của ngài Thiên, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh em lúc trước, bọn họ sẽ đến đây nhanh thôi, anh có tin không?”
Cậu Vương đắc ý khoe khoang thân phận của mình, hắn ta tin sau khi nghe xong, chắc chắn đối phương sẽ sợ tè ra quần.

“Ha”
Ai ngờ khiến cậu Vương ngạc nhiên là Lý Phàm lại chỉ hờ hững ha một tiếng.

Cậu Vương bắt đầu nỗi điên, Lý Phàm này thật quá kiêu ngạo, hoàn toàn không coi hắn ta ra gì.

Tranh thủ lúc chuyện mình bị sa thải chưa được nhiều người biết, bác sĩ chủ nhiệm lấy bộ đàm ra, gọi bảo vệ trước cửa lên.

Khó khăn lắm mới tìm được một công việc tốt lại bị Lý Phàm phá hoại, ông ta không thể nào nuốt xuống cục tức này được.

Dù có bị sa thải, ông ta cũng muốn xử lý Lý Phàm một trận.

Liễu Gia Lạc khiếp sợ nhìn Lý Phàm, anh ta không biết tại sao Lý Phàm có thể có số điện thoại của nhân vật lớn như Thần y Hầu, điều duy nhất khiến anh ta ngạc nhiên là đối phương thật sự dám khiếu nại bác sĩ chủ nhiệm, chẳng lẽ anh không sợ gặp họa lớn sao?
Có người bạn như Lý Phàm, anh ta không biết nên cười hay nên khóc nữa, nếu đối phương không làm thì đã không có chuyện gì rồi.

Nhưng đối phương làm thế đã kiếm chuyện với bọn họ rồi, anh ta đau lòng xoa trán, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Bảo vệ của bệnh viện vội chạy tới, bọ họ cung kính nói với bác sĩ chủ nhiệm: “Bác sĩ cần chúng tôi giúp đỡ những gì ạ?”
“Hai người kia gây sự ở đây, các người đánh bọn họ một trận cho tôi, chỉ cần đừng đánh chết là được.”
Bác sĩ chủ nhiệm lạnh lùng ra lệnh: “Dù có người truy cứu, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.”
Đương nhiên ông ta sẽ không chịu trách nhiệm, đến lúc đó ông ta sẽ đi luôn, ông ta nghĩ sau khi Lý Phàm và Liễu Gia Lạc bị đánh cũng sẽ không dám đòi ông ta tiền viện phí nữa.

Ông ta rất hay sử dụng thủ đoạn như vậy, gần như không có ai dám làm loạn.

Ban đầu mấy bảo vệ kia còn hơi phân vân, nhưng sau khi nghe bác sĩ chủ nhiệm nói mình sẽ chịu trách nhiệm, bọn họ lập tức không kiêng dè gì nữa, tiếng rắc rắc khi siết chặt nắm đấm vang lên.

Đánh người còn có tiền, chuyện tốt như vậy, đương nhiên bọn họ sẵn sàng làm.

Trước đây đám bảo vệ này đều là lưu manh, sau đó thành thật một chút, nhưng tính cách của bọn họ vẫn không thay đổi.

Liễu Gia Lạc vô thức ngăn cản: “Có chuyện gì từ từ nói, tuyệt đối đừng ra tay.”
Lý Phàm ghi âm lại, sau đó gửi qua cho Hầu Đức Dương.

Hầu Đức Dương đang làm hội thảo y học, sau khi nghe xong, ông ta không nhịn được chạy ra ngoài, vội vã bắt xe đi đến bệnh viện nhân dân số 3 Hán Thành.

Viện trưởng bác sĩ đang quay hội thảo đều sửng sốt, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Viện trưởng Hầu luôn ung dung vội vã như thế.

Ông ta gần như muốn chửi tục với bác sĩ chủ nhiệm, đối phương tự mình tìm đường chết thì thôi đi, bây giờ còn hại cả ông ta, nếu cậu Lý có chuyện gì, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cho những người kia.

“Cút, cậu nghĩ mình là ai?” Nhìn thấy có người cản đường, bảo vệ kia đạp Liễu Gia Lạc ra một bên, còn khinh bỉ nói.

Liễu Gia Lạc đau đớn nằm dưới đất, anh ta áy náy nhìn Lý Phàm, anh ta không biết đánh nhau, nếu anh ta biết đánh nhau thì còn có thể giúp đỡ được.

Lý Phàm cảm thấy rất cảm động, những chuyện anh làm khi nãy, dù là những người bạn khác của anh cũng sẽ mắng anh.

Nhưng Liễu Gia Lạc chẳng những tin tưởng anh còn nhắm mắt liều mạng với những người kia, có thể thấy đối phương tin tưởng anh đến mức nào.

Lý Phàm mỉm cười: “Trước đó tôi đã bảo học chút võ thuật, sau này còn có thể phòng thân, bây giờ hồi hận chưa.”
Liễu Gia Lạc gượng cười quay đầu, trợn mắt một cái, đã lúc nào rồi mà đối phương còn đùa anh ta được.

Anh ta nhìn thấy Lý Phàm xông về phía đám bảo vệ kia, vô thức nhắm mắt lại, tựa như nhìn thấy cảnh Lý Phàm bị đánh ngã.

Anh ta chưa từng thấy Lý Phàm ra tay, nhưng trông đám bảo vệ kia đều rất cường tráng, Lý Phàm có thể đánh một người đã tốt lắm rồi, sao có thể đánh nhiều người như vậy được.

Bác sĩ chủ nhiệm cười khinh thường: “Đúng là một tên lỗ mãng, một mình mà còn muốn thể hiện.”
Điện thoại của ông ta lại reo lên một lần nữa, nhìn thấy người gọi đến là Viện trưởng Hầu, hô hấp của ông ta trở nên dồn dập, chẳng lẽ Viện trưởng Hầu đổi ý sao?
Nghĩ vậy, ông ta lập tức nghe máy.

Mãi đến khi giọng nói của Viện trưởng Hầu vang lên, ông ta mới biết cái gì gọi là ảo tưởng tốt đẹp, hiện thực tàn khốc.

“Trương Quang Ba, rốt cuộc cậu đang làm cái trò gì đấy? Có phải cậu gọi bảo vệ ra tay với cậu Lý không, nếu cậu Lý có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho cậu biết tay.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói tức giận của Viện trưởng Hầu, ngay cả tên của bác sĩ chủ nhiệm cũng gọi ra, Trương Quang Ba bị giọng nói vang dội này làm suýt điếc cả tai.

Ông ta hít vào một hơi khí lạnh, hoàn toàn không ngờ quan hệ giữa Viện trưởng Hầu và Lý Phàm lại tốt như vậy, bây giờ ông ta biết vì sao Lý Phàm chỉ gọi một cuộc điện thoại mà Viện trưởng Hầu đã đuổi mình, hơn nữa còn không hề báo trước rồi.

Phải biết rằng dù có sa thải cũng phải có đủ chứng cứ, trên trán ông ta dần có mồ hôi lạnh chảy xuống, Viện trưởng Hầu quan tâm Lý Phàm như vậy, lỡ như Lý Phàm thật sự bị thương thì ông ta chết chắc.

Ông ta bắt đầu thấy hồi hận: “Viện trưởng Hầu, sao ông không nói sớm, nếu ông nói sớm thì tôi đã không bảo người ta ra tay rồi.”
*“Ngu xuẫn, ngu không ai bằng, ngu hết thuốc chữa!” Hầu Đức Dương tức giận mắng một câu, sau đó cúp máy, chỉ hận không thể tát Trương Quang Ba một bạt tai, thiếu chủ của Long Môn cũng dám trêu vào, đúng là chán sống!
Trương Quang Ba hít vào một hơi khí lạnh, sau khi thấy trong đám người không còn bóng dáng của Lý Phàm, ông ta thầm tháy hồi hộp, xong rồi, xong rồi, nếu Lý Phàm bị thương thì ông ta cũng tiêu đời luôn, lần này nên ăn nói với Viện trưởng Hầu thế nào đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui