Tông Tuần Viễn cho rằng chỉ cần có thể giải quyết Lý Phàm xong, mọi chuyện lại dễ xử lý.
Đến lúc đó Cố Họa Y có chạy đẳng trời, lại lợi cho anh ta.
“Cậu Tông, nó chỉ là thằng nhãi chưa ráo máu đầu, cần gì phải bảo chúng tôi cùng lên chứ.” Những người đàn ông vạm vỡ kia bắt lực thở dài, đều tỏ vẻ khinh thường ra tay với Lý Phàm.
Tông Tuần Viễn mắt kiên nhẫn phát tay nói: “Các anh mau xử lý anh ta đi, tôi không muốn tốn nhiều thời gian ở đây nữa.”
Anh ta sắp không kìm chế được sự kích động trong lòng mình, nghĩ tới hưởng một đêm xuân với người đẹp như Cố Họa Y, anh ta làm sao có thể không kích động được.
Sau khi những người đàn ông vạm vỡ kia nghe vậy, đều hiểu ý của cậu Tông.
Bọn họ cười hiểu ý, nói với Lý Phàm: “Thằng nhóc, bây giờ mày cút đi sẽ không phải chịu nỗi khổ da thịt.”
Bọn họ căn bản không đề tâm tới Lý Phàm, dáng người đối phương quá gầy yếu, nếu bọn họ ra tay lại có vẻ bắt nạt người ta quá.
Một người đàn ông vạm vỡ trong đó cười khinh miệt, nói: “Các người đều không muốn ra tay, vậy cứ để tôi tới dạy cho thằng nhóc này một trận.”
Những người khác đều tán thành, bọn họ không có bắt kỳ thắc mắc nào về chuyện này, bọn họ đều không thích ra tay với Lý Phàm, sợ sẽ làm bẩn nắm đắm của mình.
Người đàn ông cường tráng kia lạnh lùng bước tới.
Gã lại không biết tiếp theo người thua chính là mình.
Gã vung nắm đắm ra, một đắm này rất mạnh, có thể nói là làm người ta gần như không thể chống đỡ.
Mọi người ở đó dường như đã nhìn thấy cảnh Lý Phàm bị đánh bay ra ngoài.
Tông Tuần Viễn kiêu căng xoa cằm, nói với Cố Họa Y: “Cô nhìn cho kỹ xem người chồng này của cô vô dụng tới mức nào.”
Có Họa Y ít nhiều hơi căng thẳng nhưng vẫn rất có lòng tin vào Lý Phàm, cô không tin anh sẽ thua dễ dàng như vậy.
Tông Tuần Viễn liếm khóe miệng nói: “Người đẹp, cô yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng yêu thương cô.”
Nhưng kết quả tiếp theo làm đám người đều kinh ngạc đến ngây người.
Người đàn ông cường tráng kia bay ngược ra ngoài, tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung.
Lần này Tông Tuần Viễn không thể nào bình tĩnh được nữa.
Anh ta dụi mắt.
Đây là Lý Phàm à? Sao người này mạnh vậy? Chỉ một đấm đã đánh bay một người hơn một trăm cân.
Như vậy phải có sức lực mạnh tới mức nào chứ?
Anh ta không dám tưởng tượng Lý Phàm sẽ có bản lĩnh như vậy, bởi vì điều này thật sự lật đổ tam quan của anh ta.
Sau khi thấy bạn mình bị đánh bay, những người đàn ông vạm vỡ khác hít sâu một hơi.
Lúc này, bọn họ mới biết mình quá sơ suất, ánh mắt lập tức trở nên hung ác.
“Các người cùng lên cho tôi.” Tông Tuần Viễn nghiền răng nghiến lợi quát.
Sau khi thấy người của mình bị đánh bay, anh ta đã có một dự cảm xấu.
Nếu chẳng may Lý Phàm giỏi võ, vậy chẳng phải kế hoạch của anh ta sôi hỏng bỏng không à?
Bắt kể thế nào, anh ta cũng phải ngăn cản chuyện này xảy ra mới được.
Những người đàn ông vạm vỡ kia nghe cậu Tông nói vậy đều bóp nắm tay phát ra những tiếng rắc rắc.
Lý Phàm thản nhiên ứng phó.
Chẳng bao lâu, những người đàn ông vạm vỡ kia đều bay ngược ra ngoài, mỗi người bị ngã với tư thế khác, trông rất nực cười.
Sau khi Tông Tuần Viễn thầy Lý Phàm giỏi võ như vậy thì không nhịn được hít sâu một hơi.
Chẳng phải bên ngoài đồn chồng của Cố Họa Y là một kẻ vô dụng à? Sao người đó có thể đánh nhau giỏi như vậy?
Tông Tuần Viễn bắt đầu luống cuống.
Anh ta thấy Lý Phàm chậm rãi bước tới thì hai chân bắt đầu run rẫy, dường như đây là lần đầu tiên anh ta cách cái chết gần như vậy.
Lý Phàm không muốn gây rắc rồi, chỉ điểm đến là dừng, kéo Có Họa Y chuẩn bị rời đi.
Lúc Tông Tuần Viễn tính ngăn cản lại bị ánh mắt lạnh như băng của anh dọa cho sợ rồi.
Tông Tuần Viễn nuốt không trôi cơn giận này, anh ta uy hiếp Lý Phàm: “Nếu hôm nay mày bước ra khỏi đây, Hán Thành lại chẳng có chỗ cho mày tồn tại đâu.”
Trương Linh nhân cơ hội dựa vào trong lòng Tông Tuần Viễn, nói với vẻ rất khoe khoang: “Cậu Tông thật khí phách.”
Trong lòng Tông Tuần Viễn rất thỏa mãn.
Anh ta rất nổi tiếng ở Hán Thành.
Hôm nay Lý Phàm làm anh ta mắt thể diện, anh ta chắc chắn phải giết chết anh.
Lý Phàm chợt dừng lại.
Tông Tuấn Viễn tưởng đối phương sợ nên càng diễu võ dương oai nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho anh Bưu, một lát nữa anh ấy sẽ tới.
Anh biết anh Bưu là ai không? Anh ấy chính là đàn em của ngài Thiên đấy.”
Sau khi Lý Phàm nghe xong chẳng những không nhăn mặt nhíu mày, trái lại còn nhếch môi.
Chuyện này là chuyện tốt đối với anh.
Không thể không nói, thế giới này quá nhỏ, động tí lại gặp phải người có quan hệ với Sở Trung Thiên.
Từ máy lần trước suýt nữa đắc tội ngài Lý, lần này A Bưu cũng thông minh hơn, qua điện thoại cố ý hỏi người kia tên là gì, nếu là ngài Lý hoặc bạn của ngài Lý thì có đánh chết anh ta cũng không chịu đi.
Tông Tuần Viễn thật ra không biết Lý Phàm tên gì, anh ta nghĩ anh chỉ là một người bình thường nên tùy tiện bịa ra một cái tên.
Nhưng anh ta không biết vì mình tùy tiện bịa ra một cái tên lại suýt nữa hại chết mình.
Khi A Bưu chạy tới quán bar lại nhìn thấy bóng lưng của Lý Phàm.
Anh ta cảm thấy rất quen.
Sau khi tới gần hơn, anh ta chợt căng thẳng.
Sẽ không phải thật sự là ngài Lý chứ?
“Anh Bưu, anh tới rồi.” Tông Tuần Viễn trông mòn con mắt chạy tới, kính cẩn mời thuốc lá A Bưu, còn liên tục nói những lời khách sáo.
A Bưu tức giận đầy Tông Tuần Viễn ra.
Anh ta vô thức đi vòng qua trước mặt Lý Phàm.
Sau khi nhìn chính diện thấy anh thì suýt nữa ngất xỉu.
Fuck, thật sự vẫn là ngài Lý.
Chuyện anh ta không muốn gặp phải vẫn cứ xảy ra trên đầu anh ta.
“Có chuyện gì vậy? Chẳng phải cậu nói người kia tên Mã Đông gì đó sao?” A Bưu đổ hết tất cả trách nhiệm lên trên người Tông Tuần Viễn, lạnh lùng quát.
Tông Tuần Viễn tự nhiên bị mắng một trận mà chẳng hiểu tại sao, vò đầu nói: “Anh Bưu, chắc anh không quen nó chứ?”
“Nói nhảm, tôi còn có thể không quen biết ngài ấy sao? Ngài ấy với ngài Thiên là…”
“Tôi là chân chạy của ngài Thiên.”
Lúc A Bưu chuẩn bị nói ra, Lý Phàm mỉm cười cướp lời.
“Ngài Lý, ngài…” A Bưu cảm thầy khó hiểu, nghỉ ngờ nhìn Lý Phàm.
Nhưng sau khi anh ta nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của anh thì đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Đàn em của ngài Thiên à?” Tông Tuấn Viễn lại tin tưởng chắc chắn, không hề nghỉ ngờ.
Với bản lĩnh đánh nhau của Lý Phàm trong máy phút vừa rồi đúng là có tư cách có thể làm đàn em của ngài Thiên, anh ta cũng không quá kinh ngạc.
Đối phương chỉ là tay sai của ngài Thiên mà thôi.
Nhưng anh ta là cây rụng tiền của ngài Thiên.
Cho dù không bằng cây rụng tiền khác nhưng dù sao giá trị của anh ta vẫn cao hơn một thằng chân chạy.
“Anh Bưu, cho dù anh ta là đàn em của ngài Thiên nhưng anh ta đã đánh người của tôi, dù sao cũng nên trả giá chứ?” Tông Tuấn Viễn tưởng Lý Phàm chỉ đơn giản là một đàn em của ngài Thiên nên bắt đầu kiện cáo với A Bưu.
Nếu đổi lại thành đàn em bình thường trêu chọc Tông Tuần Viễn, có lẽ A Bưu sẽ bảo người đó xin lỗi.
Nhưng là Lý Phàm thì anh ta tuyệt đối không có lá gan đó..