Thiếu Chủ Bí Mật


“Cuộc họp hàng quý? Nghe khá thú vị, tôi cũng muốn đi.” Trần Hiểu Đồng hét lên, giọng điệu làm nũng đáng yêu khiến người khó có thể từ chối.

Vốn chỉ có công nhân mới có thể tham gia buổi tụ hội của công ty, nhưng hôm nay Có Họa Y cố ý phá lệ cho Trần Hiểu Đồng.

“Được, cô cũng có thể đi.” Có Họa Y cười nói.

Trần Hiểu Đồng vui vẻ ôm lây Có Họa Y, Lý Phàm không khỏi hâm mộ khi nhìn thấy dáng người của hai cô khi ôm nhau, trong lúc nhất thời anh cũng không biết hâm mộ ai.

Lý Phàm đưa Cố Họa Y đến công ty, lại thấy thuốc lá không đủ nên đành phải đi ra ngoài mua thêm hộp thuốc lá, anh nhìn thấy Cố Bội Sâm khi lúc đi qua một cửa hàng nhỏ.

Có một người thanh niên đang đứng bên cạnh Cố Bội Sam, nhìn dáng vẻ người thanh niên kia thì có thể đoán thân phận người này không đơn giản, cả người đều là hàng hiệu, Lý Phàm nhìn thấy Có Bội Sam bị phú nhị đại kia kéo đến cửa khách sạn.

Nhìn biểu cảm trên mặt Cố Bội Sam, có vẻ Có Bội Sam rõ ràng không quá tình nguyện.

“Cậu Lâm, anh không nên ép tôi, trong lòng tôi đã có người khác.” Cố Bội Sam cầu xin tha thứ.

Sắc mặt cậu Lâm lạnh như băng, anh ta mắng: “Con điềm, đừng giả vờ thanh cao trước mặt tôi, nếu cô không theo tôi, tôi sẽ nói cho ông nội cô.”
Cố Bội Sam nghe vậy lập tức luống cuống, chuyện này là chính ông nội và cậu Lâm thương lượng tốt, hơn nữa ông nội cũng hy vọng mình có thể giữ được cậu Lâm.

Chẳng qua cậu Lâm rất xấu, hoàn toàn không phải khẩu vị của cô, cho dù cô vì tiền thì cô cũng sẽ không lên giường với một người quái dị, đồng thời cô cũng lo lắng chuyện này rơi vào tai ông nội, đến lúc đó ông nội nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Có.

Nói không chừng đến lúc đó còn lưu lạc đầu đường, nghĩ đến đây, Có Bội Sam tuyệt vọng nhắm mắt lại, đột nhiên cô ta nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Khi cô ta nhìn đến bóng dáng người kia, cô ta vội vàng lên tiếng gọi: “Anh rễ, cứu tôi.”
Lý Phàm hơi kinh ngạc, vốn anh chỉ muốn xem náo nhiệt, không có tâm tư muốn cứu Cố Bội Sam, ai ngờ Có Bội Sam lại gọi thẳng anh lại.

“Anh rễ?” Người gọi là cậu Lâm béo mập kia liếc mắt đánh giá trên dưới Lý Phàm, sau đó anh ta cười nhạo: “Mày không phải cái thằng ăn bám vợ nổi tiếng ở Hán Thành đầy chứ?”
Lý Phàm nghe vậy thì hơi nhíu mày, chẳng qua anh đã quen rồi.

“Anh rễ, cứu tôi.” Cố Bội Sam như nhìn thây được hy vọng, không ngừng cầu cứu Lý Phàm.

Lý Phàm do dự, anh nghĩ mình có nên cứu Cố Bội Sam hay không, lúc trước Cố Bội Sam đúng là đã làm không ít chuyện xấu, nhưng ít nhất bây giờ Có Bội Sam cũng đã sửa lại sai lầm.

Hơn nữa mấy ngày nay cô ta chưa gây chuyện phiền toái gì, nói theo tình cảm thì nếu anh không cứu, quả thật không thể nói nỗi, lại thế nào Cố Bội Sam cũng là em của Có Họa Y.

Cậu Lâm vỗ cái bụng của mình, cười tủm tỉm nói với Cố Bội Sam: “Một thằng bám váy vợ như nó thì có thể làm gì, cô vẫn nên đi theo tôi đi.”
Có Bội Sam giãy dụa không ngừng, nhưng dù cô ta giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của cậu Lâm, cậu Lâm nhìn thầy đối phương không ngoan ngoãn thì chợt tung ra một cái tát.

Hai má Cố Bội Sam nhát thời xuất hiện một vết bàn tay, Lý Phàm hơi nhíu mày nhìn dáng vẻ đáng thương của Cố Bội Sam, anh cũng không nhìn được hành động của cậu Lâm, thế này rất quá đáng.

Tuy rằng trước khi có ân oán với Cố Bội San nhưng chuyện đó cũng phải do anh đến xử lý.

“Dừng tay.” Lý Phàm lạnh lùng nói.

Trên mặt cậu Lâm hiện ra vẻ đùa cọt: “Làm sao, thằng ăn cơm mềm mày muốn xen vào chuyện này à?”
Đôi mắt Cố Bội Sam sáng lên, mặt trông mong nhìn Lý Phàm, nếu Lý Phàm ra tay, cô ta có thể thoát khỏi tay cậu Lâm, trái lại nếu anh không ra tay, hôm nay cô ta sẽ bị hủy hoại.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Cô ấy là em họ tao, mày không thể làm vậy với cô ấy.”
Cậu Lâm siết chặt nắm đâm phát ra tiếng răng rắc, thành khẩn nói: “Ha ha, em họ mày thì sao? Đừng nói mày, cho dù là ông cụ Cố cũng phải kính tao ba phần, tao nghe nói mày có một cô vợ xinh như tiên, đến lúc đó tao nói với ông cụ một tiếng, ông cụ sẽ gả cho tao thôi.”
Cậu Lâm nghĩ đến chuyện có thể hưởng thụ một đêm xuân với Cố Bội Sam và Cố Họa Y thì vui sướng như lên mây.

Sắc mặt Lý Phàm lập tức trầm xuống, rồng có vảy ngược, bị chạm vào sẽ nổi giận, mà Có Họa Y chính là vảy ngược của Lý Phàm, đối phương nói ngày sau sẽ làm nhục Cố Họa Y ngay trước mặt anh, anh tuyệt đối không thể nhịn.

Cố Bội Sam đồng tình nhìn cậu Lâm theo bản năng, đổi lại là cô ta của trước kia, cô ta cũng không dám nhục nhã Cố Họa Y ngay trước mặt Lý Phàm như vậy.

Cậu Lâm cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Lý Phàm, lại thêm khí phách bộc lộ ra ngoài, ít nhiều anh ta cũng bị dọa không nhẹ, nhưng nghĩ đến việc đối phương là kẻ vô dụng nhát nhà họ Cố thì lập tức cười ha ha: “Mày dọa ai đấy, nếu mày đánh tao, ông cụ nhà họ Cố nhất định sẽ đuổi mày ra khỏi nhà.

Lý Phàm chỉ cười không nói, anh đã không nằm trong sự khống chế của ông cụ Cố từ lâu, hơn nữa đối phương lấy lời này uy hiếp người khác còn được, chứ uy hiếp anh là quá ngây thơ rồi.

Cậu Lâm khinh miệt xì một tiếng: “Hừ, mày còn hống hách đúng không, thật sự cho là tao sợ mày à?”
Nói xong, anh ta nghênh ngang đi đến trước mặt Lý Phàm, tung một cái tát ra, muốn để đối phương biết anh ta không dễ chọc.

Cố Bội Sam chạy ra xa theo bản năng, nếu Lý Phàm không phải đối thủ thì cô ta cũng có thể chạy thoát.

Lý Phàm thoải mái bắt được tay đối phương, cậu Lâm nhìn thấy đối phương dám bắt lấy tay mình, anh ta rút về theo bản năng, chẳng qua tay anh ta như bị kim kẹp chặt, không thể nhúc nhích nửa phân, hơn nữa khi anh ta dùng lực, thịt béo trên mặt cũng run theo.

“Mày muốn chết à? Mau buông ra cho tao.” Cậu Lâm nhìn thấy người xung quanh càng ngày càng nhiều thì anh ta bắt đầu băn khoăn vấn đề mặt mũi, bèn phẫn nộ quát.

Có nhiều người nhìn anh ta nhìn vậy, chẳng may chuyện này bị truyền ra, anh ta sẽ còn mặt mũi gì nữa không.

Lý Phàm cũng không buông tay mà dần tăng thêm sức lực, cậu Lâm đau đớn, mặt mũi đỏ lên không khác gì gan heo.

“Mau buông tay, đau chết mắt.” Cậu Lâm đau đớn kêu.

Lý Phàm không có biểu cảm gì, anh vẫn tăng sức lực như trước, giống như không nghe thấy gì, cậu Lâm tức khắc hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Cậu Lâm thế mới biết lời Lý Phàm nói là thật, anh ta vội nói: “Ông nội, con sai rồi.”
Chuyện tới hiện gì, anh ta chỉ có thể tạm thời xin tha thứ, tuy rằng mất mặt nhưng tốt hơn bị đau rất nhiều, nếu anh ta không cầu xin tha thứ, nói không chừng cổ tay của anh ta sẽ bị phế.

Lúc này Lý Phàm mới buông tay, cậu Lâm đề phòng lui ra sau vài bước, đồng thời hét lên: “Chúng mày đâu cả rồi? Nói ở bên bảo vệ tao cơ mà, còn không mau đi ra cho tao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui