Hàn Tử Du bắt đầu luống cuống, Lý Phàm có thể đánh nhau, cộng thêm tay sai của anh ta cũng đi rồi, một mình anh ta ở đây, đặc biệt lúng túng, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Nếu như không đi, lỡ như Lý Phàm dùng việc công để báo thù việc tư tới đánh anh ta thì làm thế nào.
Nếu rời đi, chẳng phải rất mắt mặt à? Chuyện này truyền ra, anh ta làm sao lăn lộn được nữa?
Hầu Linh sau khi tỉnh táo lại, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn Lý Phàm, mới đầu cô còn tưởng Lý Phàm không giỏi đánh đắm, nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy cô ta mới biết mình xem thường Lý Phàm rồi.
Hàn Tử Du vẫn chọn ở lại, cưỡng ép thêm can đảm nói: “Mày dám đánh người của tao, mày chán sống rồi à, biết tao là ai không? Bây giờ mày quỳ xuống thì tao còn tha cho mày.”
Dẫu sao Hầu Linh vẫn ở đây nhìn, anh ta không cam lòng cứ thể rời đi, cơ hội lớn như vậy gần ngay trước mắt, đi như vậy, quá đáng tiếc, anh ta ỷ mình có bối cảnh mới tự tin thế.
Hầu Linh theo bản năng nói với Lý Phàm: “Anh nên đi thôi, sau khi rời khỏi đây gọi người giúp tôi, ba anh ta là Bộ trưởng bộ y tế ở Hán Thành.”
“Bộ trưởng bộ y tế?” Lý Phàm hơi sững sờ, giờ anh mới hiểu được tại sao Hàn Tử Du không sợ Hầu Đức Dương, Hầu Đức Dương mặc dù ở Hán Thành mở rất nhiều bệnh viện, nỗi tiếng cả nước, nhưng gặp phải Bộ trưởng bộ y tế, cũng phải lùi chín mươi dặm.
Hàn Tử Du cũng nghe được Lý Phàm và Hầu Linh nói chuyện, anh ta không kìm được nhếch miệng lên, dương dương đắc ý nói: “Như thế nào, có phải sợ hay không, nếu như sợ, lập tức quỳ xuống nói xin lỗi tao, tao sẽ tha cho mày một mạng.”
“Cậu mơ tưởng quá đấy.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Hàn Tử Du hơi sững sờ, anh ta không nghĩ Lý Phàm lại dám nói chuyện như vậy với mình, anh ta thở phì phò nói: ” Được, đây là mày ép tao, mày ép tao! Tao nói với ba tao là mày đánh đám người này.”
Anh ta biết Lý Phàm không có tội, nhưng bây giờ anh ta chỉ có thể tùy tiện định một tội cho Lý Phàm, đến lúc đó bắt Lý Phàm trước rồi nói sau.
Đồng thời anh ta gọi cho ba một cú điện thoại, anh ta cũng không tin Lý Phàm thấy ba mình vẫn còn phách lối như vậy.
Lý Phàm biết đây là đối phương định cho mình cái tội mà không có chứng cứ, anh nhìn đối phương ngu si như thế, chính anh cũng phải nghỉ ngờ không biết tên kia có bị trúng gió không.
Mà lúc này, Hầu Đức Dương đi vào, sau khi ông thấy Lý Phàm, vội vàng lộ ra vẻ tôn kính, nói: “Cậu Lý, cậu không sao chứ.”
Hầu Linh ngây ngần, cô biết tính tình ông nội, ông nội không chịu thân ai, nhưng hôm nay sao lại khách khí với Lý Phàm như thế, lúc này làm cô càng bối rồi.
Cô vô thức nhìn Lý Phàm với ánh mắt kì quái, chẳng lẽ Lý Phàm là bạn của ông nội thật sao? Cô ấy rất tò mò ông nội và Lý Phàm quen nhau thế nào.
“Cậu Lý, cậu không sao chứ.” Hầu Đức Dương thấy Lý Phàm không trả lời lại quan tâm hỏi lại lần nữa.
Lý Phàm cười nói: “Không sao, chuyện đều đã kết thúc.”
Hầu Đức Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may Thiếu chủ Long Môn không sao, nếu không ông ta nhất định phải chết, ông thấy Hàn Tử Du cũng ở đây, chân mày không kìm được nhíu một cái.
Ông nghe cháu gái nhắc tới Hàn Tử Du, đối phương luôn tới trêu đùa cháu gái mình, cho nên ông không có ấn tượng gì tốt với Hàn Tử Du.
Hàn Tử Du thầy Hầu Đức Dương khách khí với Lý Phàm như vậy, anh ta không kìm được ngây ngắn, đây là tình huống gì, thằng này biết Hầu Đức Dương sao? Sao lại khách sáo với một người bình thường như thế.
“Thầy Hầu, thầy quen nó à?” Hàn Tử Du tò mò hỏi một chút, dẫu sao tiếng tăm y học của Hầu Đức Dương ở Hán Thành có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy.
Lỡ Lý Phàm và Hầu Đức Dương là người thân, như vậy cũng không dễ xử lý, anh ta chủ yếu là muốn biết rõ Lý Phàm rốt cuộc có quan hệ thế nào với Hầu Đức Dương.
Nếu như chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, thì anh ta không cần để tâm.
Hầu Đức Dương vốn là muốn nói đến thân phận Lý Phàm là thiếu chủ Long Môn, ông lại nghe được tiếng ho ám thị của Lý Phàm, ông hiểu ngay, ông lại quên mắt Lý Phàm không muốn lộ thân phận.
Sau đó ông chỉ gật đầu một cái, Hàn Tử Du tưởng Hầu Đức Dương và Lý Phàm chẳng qua là biết nhau mà thôi, cứ như vậy, anh ta yên tâm nhiều, ít nhất lúc ba anh ta ra tay, Hầu Đức Dương sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Hầu Đức Dương nhàn nhạt nói: “Cậu Hàn, nếu như cậu không còn chuyện gì, mời cậu rời khỏi đây.”
Hàn Tử Du cười khan nói: “Thầy Hầu, ông không nên gấp gáp thé, tôi vẫn có thứ trướng mắt cần giải quyết.”
Hầu Đức Dương hơi sững sờ, ông ta vô thức nhìn theo ngón tay Hàn Tử Du, lại phát hiện đối người cậu ta chỉ lại là Lý Phàm.
Ông không hiểu chuyện gì xảy ra, tình huống gì đây, Hàn Tử Du sao lại không vừa mắt Thiếu chủ Long Môn?
Sắc mặt ông thay đổi hẳn, nếu không phải thân phận mình không đủ, không thì ông đã tát cho Hàn Tử Du một cái, lại dám gọi Thiếu chủ Long Môn như vậy.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hầu Đức Dương không thể hỏi thẳng Lý Phàm, đành phải hỏi cháu gái.
Hầu Linh cũng không giấu giếm, kể lại ngọn nguồn, cũng tự trách nói: “Đây đều cháu sai, nếu như không phải tại cháu thì anh ấy cũng không bị cuốn vào.”
Hầu Đức Dương nghe được chuyện này không liên quan đến cháu mình, nhất là sau khi ông nghe được Hàn Tử Du có suy nghĩ đó với cháu gái mình, phải biết ông bực tức thế nào.
“Cậu Hàn, cậu làm như vậy có chút không đúng nhỉ.”
Hầu Đức Dương sắc mặt lạnh băng, chất vấn đối phương tại sao phải làm thế với cháu mình, ông còn tưởng rằng Hàn Tử Du dù thế nào vẫn có chút phong độ lịch sự, nhưng ông không ngờ lại ngắm ngầm có loại tư tưởng xấu xa này.
Hàn Tử Du sắc mặt trở nên lúng túng, dẫu sao ở trong chuyện này mình đuối lý, anh ta nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào, vội vàng cười mỉa nói: “Cái đó chẳng qua lúc đó tôi bị quỷ ám.”
“Cậu Hàn, tôi hy vọng cậu không làm khó cậu Lý, chuyện này coi như không có gì xảy ra.” Hầu Đức Dương hy vọng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, muốn đàm phán với đối phương.
Nhưng là Hàn Tử Du nhưng lắc đầu nói: “Thầy Hầu, chuyện này không liên quan đến ông, ông không nên nhúng tay, tôi chỉ nhằm vào một người.”
Anh cho là Hầu Đức Dương chẳng qua là đơn thuần cảm kích ơn cứu mạng của Lý Phàm, giờ phút này anh ta không những không lùi bước mà còn cứng rắn hơn.
Anh ta chỉ nhắm vào Lý Phàm, dù là Thiên vương lão tử tới đều vô dụng, hơn nữa, chỉ cần anh ta biểu hiện cương quyết một chút, Hầu Đức Dương sẽ không vì Lý Phàm mà xích mích với cha con anh ta.
Hầu Đức Dương sắc mặt trầm xuống, nếu Thiếu chủ Long Môn bị bắt vì tội danh không tồn tại, thời tiết cả Hán Thành có khi cũng phải thay đổi.
“Không có sao, ông không cần phải để ý đến, tôi có thể tự mình xử lý.” Lý Phàm nâng lên tay nói, anh biết ông cố hết sức rồi, không đề đối phương can thiệp vào chuyện này nữa..