Đương nhiên là vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân phải được trình diễn phía sau, trước tiên Kiều Nha không nóng nảy, anh ta thừa cơ tranh thủ một chút để kéo gần quan hệ với Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng.
Sau khi anh ta nghe thấy tiếng đàn piano, anh ta mới quyết định bộc lộ sức quyến rũ của mình.
Đợi sau khi Kiều Nha đi khỏi, Hà Băng cười nói: “Anh Lý, đây là danh thiếp của tôi, sau này có cần tôi giúp đỡ thì có thể tìm tôi bắt cứ lúc nào.”
“Được đó.” Lý Phàm cười cười nhận lấy danh thiếp, ngược lại cũng không có kẻ thù, thêm một người bạn cũng nhiều thêm một con đường, anh cũng không thể cứ làm phiền đội trưởng Chương mãi.
Lúc này, Hà Băng mới nói: “À anh Lý, tôi nói thật luôn, mặc dù tôi chưa từng nhìn thấy năng lực của anh, nhưng mà tôi cũng đã từng nghe nói, gần đây tôi gặp phải một bản án khó giải quyết, tôi vẫn luôn không thể xử lý tốt.”
Mặc dù Hà Băng đột nhiên lại dừng lại nhưng mà Lý Phàm cũng hiểu được phần nào, anh biết là đối phương muốn nhờ anh giúp đỡ, chỉ là không nói rõ ra mà thôi.
“Cô gặp phải bản án khó khăn nào thì có thể tìm tôi, ít nhiều gì tôi cũng có chút hiểu biết đối với vụ án, có thể giúp đỡ cho cô.” Lý Phàm cũng không khách khí mà nói.
Sau khi Hà Băng nghe xong, trong lòng lập tức trở nên vui vẻ, cô ta cảm kích cầm lấy tay của Lý Phàm rồi nói: “Cảm ơn anh Lý.”
Kiều Nha vừa ngồi xuống đàn piano thì nhìn thấy cảnh tượng này, gần như là trái tim trở nên nát tan, lúc nãy anh ta có làm như thế nào cũng đều không có tác dụng.
Ngược lại là chỉ trong một cái chớp mắt, nữ thần trong lòng trong mộng của anh ta lại chủ động nắm tay với Lý Phàm, hơn nữa nhìn có vẻ như là mối quan hệ rất mập mờ, trong lòng của anh ta tức giận muốn nỗ tung.
Anh ta có chỗ nào không bằng Lý Phàm vậy chứ? Đến bây giờ anh ta vẫn không hiểu rõ, hơn nữa hai người Hà Băng và Trúc Hoa Nguyệt không liếc mắt nhìn anh ta một cái nào, cái này khiến cho anh ta cảm thấy rất khó xử, anh ta cảm thấy mình bị xem như là không khí.
“Cậu có muốn đàn không vậy hả?” Sau khi người ở phía dưới nhìn thấy Kiều Nha đang ngơ ngác, nhịn không được mà thúc giục.
Lúc này, Kiều Nha mới lấy lại tinh thần, anh ta suy nghĩ nếu như mình đánh đàn tốt, nói không chừng là còn có hy vọng, anh ta ảo tưởng ra cảnh tượng Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng đều lộ ra biểu cảm mê muội nhìn anh ta.
Sau khi nghĩ đến đây, Kiều Nha bắt đầu đánh đàn theo bản năng, kỹ thuật đánh đàn piano của anh ta không tệ, mặc dù không đạt đến trình độ kinh diễm nhưng mà cũng có thể nói là cao tay hơn người vừa mới đánh piano hồi lúc nãy.
Anh ta theo bản năng nhìn về phía Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng, lại phát hiện Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng cứ luôn nói chuyện phiếm với Lý Phàm, hoàn toàn không thèm chú ý đến anh ta.
Anh ta lập tức cảm thấy mình giống y như là một tên ngốc, đánh đàn cả nửa ngày, kết quả là đi may áo cưới cho người khác.
“Như thế nào, tôi đàn piano cấp tám, chắc chắn là anh không biết đánh đàn piano đâu nhỉ.” Kiều Nha cười lạnh.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Cũng được đó, nhưng mà anh chưa từng nhìn thấy tôi đánh đàn piano, làm sao anh có thể nói là tôi không biết?”
“Hừ, bớt có ngồi đây mà khoác lác đi, có bản lĩnh thì anh đến đàn một khúc, tôi cũng muốn xem xem anh có thể không.” Kiều Nha lập tức bắt đầu khích tướng.
Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng đều cảm thấy kích động, rất mong chờ Lý Phàm có thể đàn một khúc.
Trong lúc nhất thời, Trúc Hoa Nguyệt liền mơ mộng một người đàn ông lạnh lùng như thế nếu như đàn piano chắc chắn sẽ quyến rũ chết người.
Hà Băng nghĩ thầm, một người đàn ông hoàn mỹ như thế, nếu như biết đánh đàn piano thì gần như là không thể hoàn mỹ hơn rồi.
Kiều Nha nhìn thấy dáng vẻ kích động của Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng, anh ta mới nhận ra mình không có cảm giác tồn tại đến cỡ nào, sự đối xử phân biệt như thế này làm tan nát con tim quá đi mắt.
Lý Phàm cũng không khiêm tốn, anh dứt khoát đứng dậy, nhanh chóng đi đến đàn piano ở trên sân khấu.
Sau khi mọi người nhìn thấy cách ăn mặc của Lý Phàm, bọn họ đều lộ ra vẻ khinh bỉ, ai nấy cũng không đặt Lý Phàm vào trong mắt.
Bọn họ cho rằng chắc chắn là Lý Phàm không biết đánh đàn piano, những người đánh đàn piano đều là những người giàu sang, hơn nữa bọn họ nhìn thấy Lý Phàm ăn mặc bình thường như thế, tuyệt đối sẽ không biết đàn.
Sau đó, bọn họ bị vả vào trong mặt, lúc nãy bọn họ nói là Lý Phàm không biết đánh đàn piano, kể từ khi ngón tay của Lý Phàm lướt trên những phím đàn, bọn họ không có cách nào bình tĩnh.
Nếu như không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều không thể tin được đây là sự thật.
Nhất là chỉ vừa mới đàn có một chút, tâm tư của bọn họ đều đã bị háp dẫn, bọn họ không thể ngờ tới là Lý Phàm lại có thể đàn piano dễ nghe như thé, gần như là nói hay bằng tiếng trời cũng không phải là đang khoa trương.
Khóe miệng của Kiều Nha co rút lại, anh ta là bậc thầy piano, đương nhiên cũng biết lần này mình với Lý Phàm chênh lệch bao nhiêu, anh ta đã hoàn toàn bị kinh ngạc.
Anh ta không ngờ tới là kỹ thuật piano của Lý Phàm lại cao như thế, anh ta lập tức cảm thấy trên mặt của mình đau rát.
Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng lại hóa thân thành dáng vẻ fan cuồng, hai người bọn họ chống cằm, ánh mắt mang theo ngôi sao nhỏ nhìn Lý Phàm, bọn họ nhận thấy Lý Phàm quá quyền rũ.
Lúc Lý Phàm dừng lại, những người ở dưới sân khấu đều vẫn còn chưa thỏa mãn mà thúc giục: “Lại đàn thêm một khúc nữa đi, thật là êm tai.”
Những người dưới sân khấu lập tức hóa thành fan hâm mộ của Lý Phàm, ai nấy đều không ngừng ủng hộ Lý Phàm lại đàn thêm một khúc, nếu như Lý Phàm có thể đàn thêm một khúc, vậy thì quá hoàn mỹ rồi, bọn họ ước gì Lý Phàm có thể đàn thêm một bài.
Sau khi Lý Phàm thấy vậy thì chỉ mỉm cười, anh nói: “Thật ngại quá, để mọi người chê cười rồi, do tôi nhớ nghề cho nên mới đến đây đàn một chút.”
Sau khi mấy người bọn họ nghe đến đó, bọn họ cũng không tức giận, bọn họ đều giơ ngón tay cái với thái độ khiêm tốn khách khí của Lý Phàm, đây mới chính là chân nhân bát lô tướng chân chính.
Mấy người cho là Lý Phàm không biết đàn piano, hiện tại bọn họ đều bị đánh vào mặt đau rát.
Lúc Lý Phàm trở về, Kiều Nha cảm nhận được ánh mắt trêu chọc của Lý Phàm, anh ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, lúc đầu anh ta nghĩ có thể thông qua đàn piano này đề dèm pha Lý Phàm, ai mà biết kết cục lại không giống như trong tưởng tượng của anh ta.
“Như thế nào.” Lý Phàm cười nói.
Câu nói này không chỉ là đang nói với Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng, anh cũng nói với Kiều Nha.
Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng hết lời khen ngợi: “Thật là hay quá đi, so với những người đàn hồi lúc nãy còn hay hơn nhiều.”
Sắc mặt của Kiều Nha lập tức trở nên khó coi, câu nói này rõ ràng là gộp chung anh ta vào cùng, anh ta không cam lòng: “Cái này thì có cái gì chứ, cũng bình thường mà thôi, có gì mà hiếm lạ.”
Lý Phàm lại không thèm để ý, bởi vì ghen ghét quả thật sẽ làm cho người ta trở nên xấu xa.
Thông qua cửa kính pha lê, Kiều Nha nhìn thấy “diễn viên” mà mình gọi đã đến nơi, khóe miệng của anh ta nâng lên, sau khi nghĩ đến cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân, phải nói là anh ta vui vẻ biết bao.
Đương nhiên quan trọng nhất đó chính là trước tiên phải đánh Lý Phàm tàn phế mới được, anh ta âm thầm gửi một tin nhắn, sau khi anh ta gửi tin nhắn đi, có lẽ là anh ta không thể ngờ tới là tiếp theo đây anh ta sẽ phải hối hận vì mình đã gửi tin nhắn này.
Lúc bọn người Lý Phàm đứng dậy, mấy tên ở bên ngoài lập tức tiến vào trạng thái, nghênh ngang đi tới..