Thiếu Chủ Bí Mật


Sau khi xử lý xong, Sở Trung Thiên không quên chạy đến bên cạnh Lý Phàm, cảm kích nói: “Anh Lý, may mắn là có anh, nếu không thì cái mạng nhỏ này của tôi cũng phải bỏ ở đây luôn rồi.”
Đối với chuyện này, ông ta rất biết ơn Lý Phàm, nếu như không phải là Lý Phàm thế thì ngày hôm nay ông ta sẽ tiêu đời.

Lý Phàm cười với Sở Trung Thiên: “Là chuyện nên làm, chúng ta là bạn bè mà.”
Sở Trung Thiên vô cùng cảm động, mặc dù Lý Phàm coi ông ta là bạn, nhưng mà trong lòng của ông ta biết mình không thể với cao, thiếu chủ Long Môn trở thành bạn của mình, đây chính là chuyện mà mọi người rất ghen tị.

Sở Trung Thiên búng tay một cái, sau đó Bưu lấy ra một cái cặp công văn, lúc mở cặp công văn ra, ở bên trong có đầy tiền mặt.

Lý Phàm hơi bất ngờ, không hiểu rõ ý của Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên cười nói: “Anh Lý, tôi cũng không có cái gì để hồi báo, chút tâm ý này là lòng tôn kính.”
Lý Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng, anh cũng không có cách nào với Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên cưỡng ép phải đưa cho Lý Phàm, lúc này Lý Phàm mới miễn cưỡng nhận lấy.

Sau khi Trúc Hoa Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì cô ta trợn tròn cả mắt, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy tiền có thể kiếm được dễ dàng như thế, nếu như là cô ta thì phải cho cô ta phấn đấu hơn hai mươi năm mới có thể có được số tiền này.

Lý Phàm và Sở Trung Thiên nói chuyện với nhau một hồi, lúc này mới đi ra ngoài với Trúc Hoa Nguyệt.

“Số tiền trong đây cũng có một phần là của cô.” Lý Phàm mở miệng nói.

Trúc Hoa Nguyệt vui mừng, sau đó cô ta khoác tay: “Không cần đâu, anh cứ lấy hết đi, cứ coi như là tôi trả lại ân tình cho anh.”
“Cũng được, đây là phần dư.” Lý Phàm nói xong thì lại lấy ra một phần tiền mặt kín đáo đưa qua cho Trúc Hoa Nguyệt, thật ra thì trong lòng của anh nghĩ rằng sau khi cô ta có được số tiền đó thì cô ta sẽ không gặp được khó khăn thì đến tìm mình, ít nhất là giảm bớt được chút phiền phức.

Trúc Hoa Nguyệt nhớ đến cuộc sống của mình khá quẫn bách, cũng không từ chối mà ngoan ngoãn nhận tiền.

Lý Phàm đột nhiên mở miệng nói: “Gần đây cô có tính toán gì không?”
“Tôi cũng không có bạn bè ở Tây Vực, tôi với ba của tôi thường xuyên hối hả ngược xuôi, tôi phát hiện là Hán Thành cũng không tệ cho lắm, tôi muốn sống ở Hán Thành.” Trúc Hoa Nguyệt cười một tiếng, cô ta muốn ở Hán Thành có hơn phân nửa suy nghĩ là bởi vì Lý Phàm.

Cô ta cũng đã nhìn thấy được bối cảnh của Lý Phàm, nếu như có chỗ dựa như là Lý Phàm, vậy thì cô ta sẽ không cần cái gì hết, cho nên cô ta rất cảm kích Lý Phàm.

Lý Phàm cũng đồng tình với suy nghĩ này, đối phương ở lại Hán Thành, bất cứ lúc nào anh cũng chào đón đối phương.

Trúc Hoa Nguyệt chọc chọc tay rồi nói: “Gần đây tôi có thể ở lại nhà anh một thời gian được không, chờ đến khi tìm được công việc ổn định, tôi sẽ thuê nhà ở.”
“Không thành vấn đề, cô ở nhà tôi hay là mua nhà đều không thành vấn đề.” Lý Phàm hào phóng nói.

Trúc Hoa Nguyệt lập tức bị cảm động, cô ta kích động ôm lấy Lý Phàm, những người đi ngang nhìn thấy cảnh tượng này ai nấy cũng hiểu lầm Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt là mối quan hệ người yêu, có không ít ‘cẩu độc thân’ bị đút cẩu lương.

Lý Phàm nhớ đến trong nhà vẫn còn một cô vợ, anh né tránh một chút, nhưng mà cảm xúc của đối phương không tệ, đương nhiên suy nghĩ này vừa mới xuất hiện anh chỉ lắc đầu bỏ đi, anh suy nghĩ lung tung cái gì vậy chứ.

Trúc Hoa Nguyệt thì không cảm thấy có chuyện gì hết, ngược lại còn cho rằng rất bình thường, sau đó vui vẻ chạy bước nhỏ trở về.

Đúng lúc này, Lý Phàm nhận được một cuộc điện thoại, là Hà Băng gọi đến cho anh, giọng điệu của Hà Băng trong điện thoại rất thành khẩn, gần như là dùng thái độ cầu xin để nói chuyện với Lý Phàm.

Lý Phàm hơi bất ngờ, Hà Băng đột nhiên lại khách khí như thế, cái này khiến cho anh không quen cho lắm Hà Băng nói thẳng mục đích thật sự của mình trong điện thoại.

Hóa ra là Hà Băng có một vụ án vẫn luôn không hoàn thành, cô muốn lôi kéo Lý Phàm gia nhập giúp xử lý vụ án, nhưng mà cô ta sợ là Lý Phàm sẽ từ chối.

“Cô đang ở đâu, bây giờ tôi sẽ đến đó.”
Lý Phàm nhớ đến Hà Băng đã giúp đỡ cho mình chuyện lớn như thế, hơn nữa cũng giúp không ít việc, với lại đây là lần đầu tiên Hà Băng nhờ anh giúp đỡ, anh không thể từ chối, như thế này đối phương sẽ cảm thấy hụt hẫng.

“Thật hả? Anh đến cục cảnh sát tìm tôi đi.”
Lúc này, giọng nói của Hà Băng mới vội vàng vui vẻ.

Lý Phàm gọi Trúc Hoa Nguyệt ở phía xa xa: “Cô tự mình về đi, tôi còn có việc.”
Trúc Hoa Nguyệt nhẹ gật đầu, cô ta biết vị trí, ngoan ngoãn gật đầu rồi cũng không hỏi gì nhiều.

Lúc này, Lý Phàm mới bắt xe taxi đến cục cảnh sát, sau khi Lý Phàm bước xuống xe, anh mới bất ngờ phát hiện hình như là mình đã gặp tài xế taxi ở đâu đó rồi.

Đợi đến lúc tính tiền, tài xế taxi đó vô cùng kinh ngạc mà nói: “Thần tài, là anh hả.”
Lúc này Lý Phàm mới nhớ đến lần trước khi Cố Họa Y xảy ra chuyện gấp, anh đã bỏ ra nhiều tiền để mượn xe taxi của đối phương, lúc đó mới giải quyết kịp thời.

“Anh mua xe rồi hả?” Lý Phàm nhận thấy lần này đối phương chạy một chiếc xe sang trọng không ít, hiển nhiên là đã dùng tiền của mình để sống một cuộc sống tiêu sái hơn.

Tên tài xế taxi cười hắc hắc nói: “Đúng vậy đó, đây là nghề cũ của tôi mà, chuyến này tôi miễn phí cho anh đó, anh cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào, chỉ cần tôi ở Hán Thành thì tôi sẽ chạy đến ngay.”
Lý Phàm sững sờ, đột nhiên lại có một tài xế miễn phí đến cửa, cảm giác này thật là không bình thường.

“Cảm ơn.” Dù sao thì Lý Phàm cũng phải cảm ơn đối phương, mặc dù trước đó bỏ tiền hơi nhiều, nhưng mà anh cũng không đau lòng, lúc đó anh chỉ cần nhanh chóng cứu được Cố Họa Y, có bỏ nhiều tiền cũng đáng.

Sau khi bước xuống xe, lúc này Lý Phàm mới nhìn thấy Hà Băng đang lo lắng đứng đợi anh ở cổng.

Lúc này Hà Băng không mặc đồng phục làm việc cảnh sát, mà là mặc một bộ đồ thể thao thoải mái.

Mặc dù bộ đồ thể thao này rất bình thường, nhưng mặc ở trên người của Hà Băng lại tăng giá trị không ít.

Lý Phàm không khỏi cảm thán, đúng là tiên nữ, chỉ cần là người xinh đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp, nhất là cái quần jean đó, trong vẻ đứng đắn còn mang theo mấy phần gợi cảm.

“Sao vậy, cô muốn hẹn hò với tôi hả?” Thẳng nam Lý Phàm lên tiếng nói.

Hà Băng liếc mắt nhìn một cái, không bởi vì lời nói đùa này mà tức giận, sắc mặt nghiêm túc: “Đương nhiên là phá án rồi, lần này mặc đồng phục bình thường mới được, không thể quá kiêu căng.”
“Cô nắm chắc bao nhiêu phần trăm đối với vụ án này?” Lý Phàm cười chọc một câu, muốn hóa giải tâm trạng khẩn trương của đối phương.

“Được năm mươi phần trăm, nhưng mà có anh ở đây thì chắc chắn một trăm phần trăm.” Hà Băng cười cười, cô ta rất kỳ vọng vào Lý Phàm.

Lý Phàm trêu ghẹo cười một tiếng: “Cô cũng không nên kỳ vọng quá lớn với tôi, cô không biết có một câu nói kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn hả.”
“Được rồi, đừng có nói nhảm ở đây nữa, lên xe nhanh đi.” Hà Băng nhận thấy đối phương càng ngày càng không đứng đắn, lúc này mới nói lảng sang chuyện khác.

Đúng lúc tài xế riêng vẫn còn chưa đi khỏi, anh ta chào hỏi Lý Phàm: “Có muốn lên xe không?”
Lý Phàm kéo Hà Băng lên xe, sau đó tài xế taxi đột nhiên lại thốt ra một câu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui